Quyển 03: Cao Trung
Chương 82: Mình đâu phải đang ăn vụng đâu (C212)
8 Bình luận - Độ dài: 1,836 từ - Cập nhật:
Sau khi điểm danh xong thì mọi người lần lượt lên xe buýt để chuẩn bị khởi hành.
Khi Mai Phương vừa bước lên xe, tất cả các bạn nam đang ngồi đều nhìn cậu cười, "Mai đại soái ca à, đôi găng tay của cậu đúng là rất hợp thời trang nha!"
Mai Phương không trả lời. Giữa tiếng cười đùa của mọi người, cậu bình thản đến ngồi cạnh Hướng Băng Băng, bạn cùng bàn của mình.
Hướng Băng Băng nhiệt tình giúp Mai Phương tháo cây đàn guitar ra, ôm vào lòng rồi nhấc lên ước chừng.
"Chà, nhẹ hơn nhiều so với tưởng tượng..."
Mai Phương hơi nhíu mày, "Cây đàn này trước đây không phải đã cho cậu chơi rồi sao? Lúc diễn văn nghệ đêm giao thừa và lễ hội nghệ thuật mùa thu ấy."
"Đó là chuyện năm ngoái mà, giờ tớ quên hết rồi."
Hướng Băng Băng ôm cây đàn guitar của Mai Phương một cách thích thú, "Tớ có thể mở ra chơi một chút được không?"
"Cậu định đánh đàn à? Ở đây sợ là hơi chật đấy."
"Không phải đánh đâu, tớ chỉ muốn sờ thêm một chút thôi."
Mai Phương nhét ba lô lên giá để hành lý, rồi nhìn Hướng Băng Băng kéo khóa, lấy cây đàn guitar của cậu ra khỏi túi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đàn, áp má vào cần đàn, rồi ôm ấp nó.
Mai Phương ngồi ở ghế bên ngoài nhìn cô ấy ôm ấp cây đàn guitar của mình cảm thấy hơi kỳ quặc, liền lập tức nói vài lời:
"Cây đàn guitar có gì đáng để ôm ấp thế không? Với lại nhìn cậu trông như thể có nhiều chuyện cũ lắm vậy."
Hướng Băng Băng mỉm cười, "Tớ chưa kể với cậu sao? Ở Thần Long Giá bên tớ là vùng khá nghèo, thường có giáo viên từ Giang Thành đến dạy học. Hồi tớ học tiểu học, trong lớp có một thầy giáo dạy nhạc, thầy ấy cũng có một cây đàn guitar giống của cậu."
"Mỗi lần thầy dạy chúng tớ hát trên lớp, rồi giờ giải lao thầy lại chơi đàn cho chúng tớ nghe. Chúng tớ ngồi vây quanh một vòng, để thầy giáo guitar ngồi giữa đánh đàn. Thầy ấy rất tốt với tớ, luôn khen tớ hát hay. Thầy còn khuyến khích tớ học hành chăm chỉ, lớn lên ra thành phố làm ngôi sao lớn!"
"Nhưng mà hình như cuối cùng cậu không tiếp tục con đường âm nhạc nhỉ..."
"Ừ, học nhạc cần rất nhiều tiền mà, nhà tớ còn nhiều em nhỏ phải đi học nữa, với lại sau này tớ thích chơi bóng rổ hơn. Nói đến đây mới nhớ, trình độ bóng rổ của tớ ở Thần Long Giá phải gọi là đứng nhất nhì không có đối thủ đấy. Sau này thi đậu vào trường Sư Nhất Phụ cũng nhờ điểm cộng của học sinh năng khiếu thể thao cả."
Hướng Băng Băng suy nghĩ một chút, "Ừm... hình như dân tộc thiểu số cũng được cộng điểm."
"Cậu là dân tộc thiểu số à?"
Hướng Băng Băng làm bộ mặt nghi ngờ giống meme mấy con mèo méo meo mèo meo, "Tớ chưa nói với cậu sao? Tớ là người dân tộc Miêu đấy."
"Hả? Chỗ cậu gần Ân Thi thế mà nhỉ? Tớ cứ tưởng cậu là người dân tộc Thổ cơ."
"Bên đó người Thổ nhiều hơn, nhưng người Miêu cũng không ít đâu haha. Thực ra tớ không thích nói chuyện này với người khác lắm, vì cảm giác như đang đi cửa sau, với lại trình độ học của tớ so với mọi người vốn đã khó theo kịp, phải cố gắng nhiều mới không bị tụt lại phía sau..."
Bình thường Mai Phương luôn coi cô ấy như một cô bé đáng yêu và không mấy khi trò chuyện cùng. Chỉ đến khi nói chuyện trên xe, cậu mới biết cô ấy thực sự rất hứng thú với âm nhạc.
"Nếu cậu đã thích âm nhạc đến vậy thì bây giờ bắt đầu học cũng không muộn đâu. Duyên Duyên bên tớ đang thành lập một ban nhạc, tớ thấy cậu rất hợp để làm tay trống đấy."
"Thật sao? Thật sao?"
Hướng Băng Băng nghe Mai Phương nói vậy cũng có chút hào hứng, nhưng ngay sau đó cô lại chùng xuống, vừa vuốt ve cây đàn guitar của Mai Phương vừa nói: "Nhưng tớ vẫn muốn chơi guitar hơn. Vì chơi guitar ngầu hơn, có thể đứng ở vị trí trung tâm, còn đánh trống thì giống như là cái nền vậy. Như thế thì đánh trống còn không bằng việc tớ đang đại khai sát giới bốn phương tám hướng trong đội bóng rổ nữa."
"Ừm, nếu vậy... thì cũng đúng."
Dù nói như này thì có hơi bất lịch sự với tay trống thật, nhưng đúng là những người đứng ở vị trí trung tâm hay vai trò ca sĩ chính thường là những tay guitar hoặc bass hơn, là những cô gái ngầu lòi.
Tay trống vừa đánh trống vừa làm ca sĩ chính? Haha, nghĩ đến cảnh đó đã thấy buồn cười rồi.
Hướng Băng Băng trẻ tuổi có một trái tim khao khát được đứng ở vị trí trung tâm.
Mọi người đều dậy sớm để ra ngoài tập trung, nên dù suốt chặng đường ồn ào thì cũng chỉ khoảng hơn hai mươi phút thì ai nấy đều ngủ cả.
Mai Phương xem điện thoại, thấy Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề đều không nhắn tin cho mình, liền nhắm mắt định chợp mắt một chút. Ngủ chưa được bao lâu, cậu đã bị đánh thức bởi cây guitar của mình. Hóa ra là Hướng Băng Băng ngủ quên nên buông tay, cô ngửa đầu há miệng dựa vào phía Mai Phương, nước dãi chảy cả lên vai cậu.
Mai Phương lặng lẽ cất cây guitar của mình vào túi, rồi nhân lúc trước khi Hướng Băng Băng nghiêng người đè lên mình như núi đổ biển dâng, cậu cố gắng đẩy cô ấy sang một bên để ngủ tiếp.
Khoảng hơn 8 giờ sáng, xe buýt lần lượt đến bãi đỗ xe ở cổng vào Mộc Lam Thiên Trì. Ngồi xe gần ba tiếng đồng hồ khiến ai nấy đều trông khá là mệt mỏi.
Mai Phương đi ra từ nhà vệ sinh, tình cờ gặp Lâm Hữu Hề đang rửa tay ở cửa.
"Chuyến xe này thế nào, có bị say xe mà nôn không?"
Lâm Hữu Hề lắc đầu: "Lần này Duyên Duyên có mang thuốc chống say xe cho tớ nên cũng ổn."
"Ồ, hóa ra còn có cách này, cậu ấy chu đáo thật..."
Mai Phương đang lẩm bẩm thì Lâm Hữu Hề đột nhiên làm một động tác như muốn ôm lấy cậu, khiến Mai Phương giật bắn người...
Kết quả là cô ấy chỉ nghiêng người để lấy đôi găng tay hình thỏ mà Mai Phương đang cất trong túi.
Dù vậy, hành động thân mật này cũng thu hút ánh nhìn của nhiều học sinh đi ngang qua.
"Tớ đến để lấy lại đôi găng tay cho Duyên Duyên."
"Ồ, cậu cầm qua đưa cho cậu ấy đi."
Lâm Hữu Hề nói rồi đeo đôi găng tay của Duyên Duyên lên tay mình, còn đưa lên gần mũi ngửi: "Nhân tiện... cậu không làm gì kỳ lạ với đôi găng tay này chứ?"
"Nói gì vậy! Đây là trên xe đấy."
"Không phải trên xe thì sẽ làm sao?"
Mai Phương hơi bất lực liếc nhìn Lâm Hữu Hề, cô ấy đột nhiên lè lưỡi cười với cậu.
Cô ấy hiếm khi tỏ ra đáng yêu, và cử chỉ nhỏ dễ thương này còn kèm theo một chút gợi cảm, khiến Mai Phương thực sự bị hút hồn.
Vừa xong màn tương tác ngọt ngào với Lâm Hữu Hề, Mai Phương ngẩng đầu đã thấy Lưu Tiêu Vũ phía sau đang nhìn thẳng vào mình. Cô ấy ngó nghiêng xung quanh, có chút ngại ngùng. Lúc này Hạ Duyên ở phía sau cũng bước ra từ nhà vệ sinh, vỗ vai hỏi chuyện cô ấy, rồi ngẩng đầu nhìn thấy Mai Phương trong tầm mắt.
Thấy cậu bạn trúc mã nhà mình đột ngột xuất hiện, Hạ Duyên gần như theo phản xạ muốn chạy tới ôm, cuối cùng bị Hữu Hề kéo áo lại mới quay về ôm lấy cô ấy.
"A... A Phương, cậu cũng ở đây à?!"
Hạ Duyên vừa ôm Lâm Hữu Hề vừa vụng về vẫy tay chào Mai Phương, sau đó Lâm Hữu Hề cũng đưa tay nắm lấy Hạ Duyên, "A Phương trả lại găng tay rồi, giờ ở tay tớ đây."
"À à, vậy à."
Hạ Duyên từ tay Lâm Hữu Hề lấy lại găng tay đeo vào, "Cậu nghỉ ngơi trên xe ổn chưa?"
"Ừ... Ổn lắm."
Mai Phương mỉm cười với Hạ Duyên, "Ai đó cho găng tay ấm quá."
"Hi hi... Vậy là tốt rồi. Chúng tớ đi tập hợp trước nhé. Lát nữa leo núi đừng có than mệt đấy."
"Chắc chắn không rồi."
Mai Phương chào Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề xong, Lưu Tiêu Vũ đứng phía sau liếc cậu một cái với ánh mắt phức tạp, cũng không cho cậu cơ hội bắt chuyện, rồi theo Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề về lớp 10-5.
...
Ánh mắt đầy ý vị sâu xa đó khiến Mai Phương cảm thấy khó chịu, nhưng nói đi nói lại thì cũng hơi xui thật, sao lần quái nào cũng gặp Lưu Tiêu Vũ trước nhỉ.
Cảm giác như cô ấy đã thấy cảnh mình tương tác với Hữu Hề rồi thì phải?
Nếu như vậy thì chắc mình bị coi là tên tra nam bắt cá hai tay rồi?! [note71441]
Nhưng Mai Phương có điều này muốn nói. Cậu đang rất là oan ức nha.
Kiểu tương tác này làm sao gọi là bắt cá hai tay được chứ!
Cũng đâu có huấn luyện bí mật hay tiến xa hơn đâu.
Đây chỉ là thao tác thường ngày của thanh mai trúc mã thôi mà. Lưu Tiêu Vũ không có thanh mai trúc mã, nên chắc cũng không hiểu chuyện này rồi.
Vì cô ấy không hiểu rồi, nên mình cũng không cần tỏ ra xấu hổ ngại ngùng làm gì cả.
Làm vậy ngược lại khiến cô ấy nghĩ mình chột dạ, phá hỏng hình tượng đẹp đẽ của mình trong mắt mọi người mất.
Ừ!
Mình phải cho Lưu Tiêu Vũ biết, hôm nay tương tác với Hạ Duyên và Lâm Hữu Hề không phải là ăn vụng, mà là công khai thân mật, để không ảnh hưởng tới tâm trạng cô ấy làm việc cho mình...
Mai Phương đã quyết tâm, trong hoạt động team building sắp tới của hai lớp sẽ thể hiện hết mình.


8 Bình luận
Phát cơm chó ✅