• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Amane Miyabi

Chương 33: Trái tim đóng băng, bàn tay nhỏ bé

22 Bình luận - Độ dài: 1,066 từ - Cập nhật:

Nhà thi đấu được ánh hoàng hôn chiếu rọi, vẫn ngập trong không khí nóng bỏng sau trận đấu.

Gió lạnh mùa đông tràn qua cánh cửa mở, nhưng sức nóng trong đây chưa nguôi, tiếng hò reo và vỗ tay vẫn vang vọng.

Kagura lau mồ hôi và vẫy tay với khán giả.

Học sinh vẫn phấn khích, dành cho cô những lời khen ngợi.

“Thật tuyệt vời…!”

Nhìn gương mặt Marin bên cạnh, tôi vô thức gật đầu.

“…Ừ, đúng là tuyệt thật.”

Aoi, át chủ bài đội bóng rổ, thể hiện sức mạnh xứng đáng, còn Kagura không hề thua kém, ghi điểm bằng những pha di chuyển nhanh nhẹn.

Họ như ánh sáng và bóng tối đối đầu.

Chúng tôi rời nhà thi đấu để đợi họ thay đồ.

Bên ngoài, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, gió lạnh lùa qua má.

Mặt trời lặn dần, bóng trường học kéo dài.

Khi tôi định đi về phía Aoi và Kagura, một cảm giác bất thường khiến tôi khựng lại.

Một giọng nói thấp, gấp gáp vang lên.

Chân tôi tự động dừng, mắt hướng về phía âm thanh.

Tôi nhận ra mình đang ở phía sau nhà thi đấu.

Nhìn sang, tôi thấy–

“…Godai?”

Và trước mặt hắn ta là Miyabi.

Tôi bất giác dừng chân, tay siết chặt.

Marin nhận ra sự thay đổi, lo lắng nhìn tôi.

“Kei-kun, anh ổn chứ?”

“…Xin lỗi, tôi đi đây một lát.”

Nói xong, tôi đuổi theo họ.

Phía sau nhà thi đấu vắng lặng.

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng cây, lá khô bay trong gió.

Godai đứng trước Miyabi, cúi đầu sâu.

“Chuyện ở công viên lần trước là hiểu lầm. Xin em… cho anh một cơ hội nữa được không!?”

Giọng hắn ta đầy tha thiết.

Miyabi bối rối, nhưng ánh mắt ánh lên sự quyết tâm.

Môi cô ấy khẽ mở, nhưng ánh mắt kiên định, không chút do dự. Dường như cậu ấy đang sắp xếp cảm xúc trước khi nói.

Tôi không biết cảm xúc đó là gì… nhưng tôi biết.

Godai đã lừa dối Miyabi.

“Cậu vẫn qua lại với loại người đó sao, Miyabi!?”

Tôi vô thức hét lên.

Godai và Miyabi giật mình quay lại.

Godai rõ ràng hoảng loạn, ánh mắt như hỏi tại sao tôi ở đây.

“Kei…!?”

Miyabi trợn mắt.

Mặt Godai méo mó vì bối rối.

“Sao… mày lại ở đây…?”

Nhìn hắn ta, tôi chợt nghĩ.

Godai rõ ràng không muốn tôi xuất hiện.

Bằng chứng là hắn ta liếc Miyabi, cố nói gì đó trong hoảng loạn.

Marin, lo lắng nhìn tôi, bước đến và vòng tay qua tay tôi.

Miyabi khựng lại, ánh mắt cứng đờ, vô thức nắm chặt tay, nhìn đi chỗ khác khi thấy Marin bên tôi.

“Chuyện này không liên quan đến Kei!”

Tôi lập tức phản bác.

“Liên quan chứ! Miyabi, cậu muốn ở bên ai là quyền của cậu… Nếu người đó thực sự tốt cho cậu, tớ sẽ không nói gì. Nhưng Godai thì không! Hắn đang lừa cậu đấy!”

Miyabi dao động, môi khẽ run.

“Sao Kei phải nói thế!? Tôi qua lại với ai, liên quan gì đến cậu!?”

Giọng cô ấy cứng nhắc, như cố tự thuyết phục, mạnh mẽ một cách gượng ép.

– Lời nói ấy đâm sâu vào tim tôi.

Gió lạnh thổi qua, lưng tôi như đóng băng.

“Vậy… cậu muốn làm gì thì làm đi.”

Giọng tôi khô khốc đến chính tôi cũng giật mình.

Ánh mắt Miyabi khẽ run.

Ngay sau đó, cậu ấy mở to mắt.

“Sao chứ hả? Tìm được hai người mới rồi, nên bảo tôi muốn làm gì thì làm sao? Cậu tự cao quá rồi đấy, Kei!”

Giọng Miyabi run lên vì giận. Marin từ nãy giờ im lặng, cô ấy bước tới và nhìn Miyabi với ánh mắt kiên định.

“Sao… sao cô có thể nói những lời tệ hại thế với Hajime – Kei-kun?”

Miyabi trừng mắt, hét lên.

“Cô là ai? Diễn viên gì đó đúng không? Cô chẳng biết gì về người này mà bám lấy cậu ta? Để tôi nói cho mà biết! Kei là kẻ thất hứa, chỉ biết nói mồm! Cậu ta đã phản bội tôi và Aoi!”

Miyabi nói một hơi, thở hổn hển, nắm chặt tay.

Marin không chịu thua, phản bác.

“Kei-kun không làm thế! Tuyệt đối không! Anh ấy rất tốt và chu đáo, nên tôi và Kagura ở bên anh ấy, chỉ thế thôi! Cô mới là người chẳng hiểu gì! Kei-kun đã–”

Cảm nhận giọng Marin càng lúc càng gay gắt, tôi giơ tay ngăn, nhìn cô ấy và dịu dàng nói.

“Cảm ơn… Marin…”

Nghe tên mình, Marin giật mình, má đỏ ửng và cúi đầu ngượng ngùng.

Thấy vậy, Miyabi càng lộ vẻ tiếc nuối.

Cậu ấy nắm chặt tay Godai, người đang sững sờ.

“Đi thôi, Godai-senpai!”

Miyabi lướt qua tôi, nói bằng giọng cứng rắn.

Godai thoáng ngập ngừng, nhưng rồi nhếch môi, như thể thấy thú vị và gật đầu “…Ừ, ừ.” Thái độ nhẹ nhàng ấy càng khiến tôi bực tức.

Tiếng bước chân Miyabi lướt qua. Vô thức, tay tôi siết chặt.

Run rẩy ngừng lại. Ngẩng mặt, tôi nói như ép ra từ lồng ngực.

“…Chúc cậu hạnh phúc, Miyabi. Và... vĩnh biệt”

Giọng tôi tĩnh lặng đến bất ngờ.

Nhưng dường như lại vang đi rất xa.

Bước chân Miyabi dừng lại. Thời gian như đóng băng, và cậu ấy quay lại.

“Hả…?”

Dưới ánh hoàng hôn, nét mặt cậu ấy lẫn lộn giữa ngạc nhiên và bối rối.

Môi khẽ run, như muốn nói gì, nhưng không thành lời.

Ngực tôi nhói đau, nhưng không như trước. Tôi không do dự nữa.

Một bàn tay nhỏ khẽ kéo tay tôi.

Là Marin.

Hơi ấm của cô ấy là cứu cánh duy nhất cho trái tim gần như đóng băng của tôi.

Miyabi đứng sững, nhìn tôi chằm chằm.

Ánh hoàng hôn chiếu lên mặt cậu ấy, ánh mắt dao động giữa bối rối và do dự.

Godai bên cạnh cười khẽ và thúc giục “Đi thôi em.” nhưng Miyabi không mảy mai nhúc nhích.

Tôi khẽ nhắm mắt, thở dài.

“…Đi thôi, Marin.”

Lẩm bẩm, tôi chậm rãi bước đi.

Gió đông lùa qua má, bóng chúng tôi kéo dài, tiến về phía trước.

Bình luận (22)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

22 Bình luận

Khỏi cứu
Xem thêm
Câu "vĩnh biệt - sayonara" nó cringe kinh khủng luôn ấy, ko biết còn từ nào để thể hiện việc buông bỏ ko chút cảm xúc ko trời
Xem thêm
TRANS
Bộ còn từ nào phù hợp hơn à, hay bác nghĩ "vĩnh biệt" là đâu đó trong người nói còn có chút lưu luyến à😭😭😭
Xem thêm
Được chị main thông não rồi nhưng mà éo có não nên ko vô đc tí nào à :V
Xem thêm
TRANS
Miyabi quá đần nói đến thế rồi mà vẫn ngoo thế à, quả này trời cũng không cứu nổi😔
Xem thêm
Lại mô típ thấy có lỗi nhưng vẫn làm giá
Lời của chị main nói chưa thấm vào não à
Xem thêm
Miyabi vx del ngộ ra đc cj, khuyên cho như thế r vx đần🐧

Xem thêm
thôi cho cút
aoi còn vớt dc chứ con này thì tiễn
t chuyên đu thuyền chìm nhưng loại này cx deo nhận
Xem thêm
Thôi, aoi cx deo vớt
đánh dấu tạm xem như nào đã
Xem thêm
Cơ mà bọn này đần thật, một mớ sự vô lý thế mà cx deo chịu tìm hiểu cho nốt
Bực vc
Thằng main còn deo thèm mở miệng khoe đã thành tài, ủa thế là không ngoảnh lại dữ chưa
Xem thêm
Xem thêm 10 trả lời