• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Amane Miyabi

Chương 46: Sự dịu dàng không thể cứu rỗi

5 Bình luận - Độ dài: 642 từ - Cập nhật:

Chuông báo hết giờ vang lên, lớp học thở phào.

“Xong rồi!”

“Hôm nay học lâu quá.”

Tiếng nói rộn ràng khắp nơi.

Học sinh đứng dậy, trò chuyện và chuẩn bị về.

Ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn kéo dài.

Tôi gấp vở, cất bút và sách vào cặp.

Liếc sang, định nói với Miyabi ngồi bên cạnh.

Nhưng– Miyabi không ở đó.

“…Miyabi?” Tôi gọi và nhìn quanh. Nhưng cậu ta không trong lớp.

Linh cảm xấu dâng lên. Sự việc sáng nay hiện rõ.

“Chỉ hôm nay thôi.” Godai nói, nét mặt Miyabi cứng lại.

Trước mặt tôi, Miyabi chỉ nắm chặt tay mà không đáp.

“–!” Tôi đứng bật dậy, túm cặp và lao ra khỏi lớp.

Không biết Miyabi ở đâu. Nhưng chắc chắn cậu ấy đang hướng ra cổng.

Tôi chạy qua hành lang.

Suýt va vào học sinh khác, tiếng “Nguy hiểm!” vang lên, nhưng tôi không quan tâm.

Miyabi… làm ơn đó…!

Không dừng lại, tôi lao xuống cầu thang, tới tầng một.

Tiếng thầy quát phía sau, nhưng tôi không để ý.

Thở hổn hển, lao ra cổng – đúng như dự đoán.

Godai, Takamatsu, và Miyabi.

Tôi hét “Miyabi!”

Cả ba dừng lại. Godai và Takamatsu quay lại, nhếch môi cười.

“Ô, em đến rồi à.” Godai nói với giọng thoải mái. Takamatsu cười khẽ, nhìn tôi như đánh giá.

Nhưng hơn hết – Miyabi.

Cậu ta cúi mặt mà không nói gì.

Bình thường, Miyabi sẽ đáp ngay khi tôi gọi, nhưng giờ chỉ cúi đầu.

Tôi chạy tới, nắm vai cậu ta.

“Miyabi, không được! Đừng đi theo họ!”

Tôi lay mạnh, người cậu ta khẽ run.

“Nếu có chuyện–!”

Tiếng chế nhạo cắt lời từ phía sau.

“Này, ‘chuyện’ là sao? Em kì quá đó, Aoi-chan." Takamatsu nói giọng đểu.

Tôi không quay lại, gằn giọng “Im đi.”

Rồi quay lại Miyabi.

“Cậu định hi sinh bản thân à!? Miyabi biết Kei không muốn thế mà!”

Lời tôi khiến vai Miyabi run nhẹ. Cậu ta chậm rãi ngẩng lên.

Khuôn mặt tái nhợt, vai khẽ run.

“…Mình biết chứ…” Giọng Miyabi khàn đặc.

“Vậy thì…!”

“Mình… không mong gì nữa.”

Tôi sững sờ.

“Hả…?”

“Mình không có tư cách. Đứng bên cậu ấy, sánh bước cùng cậu ấy… vốn là điều không được phép…”

Mắt Miyabi đầy hối hận và do dự.

“Kei chắc chắn sẽ nói ‘Không sao’. Nhưng với mình… sự dịu dàng đó lại càng khiến mình đau đớn…”

Tôi hụt hơi “Miyabi…”

“Thật ra, mình muốn Kei trách mình, cười nhạo mình là ‘đồ ngốc’… Nhưng Kei không phải người như thế…”

Miyabi cúi đầu, giọng run.

“Nhưng mình không thể tha thứ cho mình… Nên xin lỗi, Aoi. Để mình đi đi.”

Tôi câm lặng.

Ánh mắt Miyabi đầy quyết tâm.

“Không sao. Mình đã chuẩn bị cho trường hợp xấu rồi…”

Giọng thì thầm, nhưng không xua tan lo lắng của tôi.

“C-Cảnh sát–!”

“Chuyện sáng nay không tính là đe dọa đâu.” Miyabi lắc đầu.

“Aoi cũng hiểu mà?”

Tôi không đáp được.

“…Kìa, cậu làm mọi người lo lắng đấy." Miyabi nói.

Quanh tôi, học sinh nhìn với ánh mắt bất an.

Miyabi mỉm cười kiên cường.

“…Đừng nói với Kei nha…”

Tôi định nói, nhưng–

“XIN CẬU ĐỪNG NÓI GÌ CẢ!!” Miyabi đột ngột nắm vai tôi, hét.

“Làm ơn… đừng lôi Kei vào nữa…”

Mắt Miyabi ngấn lệ.

“Chỉ cần mình biến mất khỏi cuộc đời của Kei. Vậy là... mọi chuyện sẽ kết thúc…”

“Miyabi…” Tim tôi thắt lại.

“Xong rồi đó, Aoi-chan.” Godai cười khẽ, kéo vai Miyabi.

“Yên tâm, tụi anh chỉ đi karaoke thôi mà. Đi nào, Miyabi-chan.”

“…Tạm biệt, Aoi. Nhờ cậu chăm sóc Kei hộ mình.”

Nói xong, Miyabi đi theo họ.

Tôi chỉ biết nhìn theo lưng cậu ta đến khuất dần.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

sắp bị rape ư ?
Xem thêm
Nó đang đến
Xem thêm