Tập 01: Amane Miyabi
Chương 47: Nguy cơ nhuộm màu hoàng hôn
5 Bình luận - Độ dài: 1,067 từ - Cập nhật:
Ngoài cửa sổ xe, những tòa cao ốc ở Shinjuku lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Qua lớp kính, khung cảnh trước ga tấp nập dòng người qua lại, toát lên một cảm giác hối hả khó tả. Ánh sáng cam rực rỡ phản chiếu trên những ô kính cao tầng, như thể chúng đang bừng cháy.
Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều. Đèn phố dần thắp sáng, chuẩn bị đón màn đêm buông xuống.
“Kei muốn ăn gì nào?” – Kagura, ngồi cạnh tôi ở băng ghế sau, vừa hỏi vừa áp sát cánh tay tôi. Cảm giác mềm mại từ cô ấy khiến tôi bối rối. Khi ngoảnh sang bên kia, tôi bắt gặp Marin cũng không chịu thua, quấn chặt lấy cánh tay còn lại.
“Em sẽ lại nấu cho anh ăn nhé.” Marin thì thầm, nở nụ cười dịu dàng. Tôi có thể cảm nhận rõ sự ganh đua giữa hai cô gái.
…Quả nhiên, hai người này có khái niệm về khoảng cách cá nhân lệch lạc đến mức khó hiểu.
Trái tim tôi đập thình thịch trước sự gần gũi của họ. Cảm giác mềm mại từ Kagura và hơi ấm từ Marin truyền đến từ cả hai phía, khiến tôi lúng túng không biết phải làm gì. Tôi suýt bật cười khô khan, nhưng nếu phản ứng ở đây, e rằng sẽ chỉ châm ngòi cho họ thêm nhiệt tình.
“Thế nào? Em hỏi anh muốn ăn gì mà?” Kagura mạnh bạo xoay mặt tôi về phía cô ấy. Marin, ở bên kia, phát ra tiếng “Hừ…” đầy bất mãn.
“Không… hôm nay là để chúc mừng hai người vượt qua kì thi chuyển trường, nên cứ chọn nơi mà hai người muốn đến…” Tôi chưa nói hết câu, Kagura đã nghiêng người, nhìn tôi đầy khiêu khích.
“Chẳng phải việc được đi cùng Kei mới làm buổi chúc mừng này ý nghĩa hơn sao…?”
“Kagura! Cậu làm Kei-kun khó xử rồi đấy!” Marin lập tức chen vào.
“Khó xử đâu mà khó xử~ Anh ấy đang vui đấy chứ~!” Kagura cười rạng rỡ, lè lưỡi trêu Marin.
Nhìn hai người đấu khẩu, tôi bất giác nghĩ rằng có lẽ nên xuống Shinjuku trước, rồi cả nhóm cùng tìm một nơi phù hợp.
“Hay là chúng ta xuống Shinjuku, vừa đi dạo vừa tìm chỗ nhé?” Tôi đề xuất.
Cả hai lập tức đồng ý: “Ý hay đấy!”
Chúng tôi bảo tài xế dừng xe gần trung tâm ga Shinjuku. Bước xuống, tôi bị choáng ngợp bởi sự náo nhiệt của khu phố. Tiếng bước chân hối hả, tiếng còi xe vang vọng từ xa, ánh đèn neon lấp lánh trong khu phố sầm uất. Những nhân viên văn phòng tan ca và khách mua sắm lướt qua chúng tôi, tạo nên một dòng chảy không ngừng.
Kagura và Marin, để tránh bị nhận ra, đội mũ che kín và đeo kính râm thời trang. Là ca sĩ và diễn viên nổi tiếng, họ không thể để lộ danh tính. Dù vậy, cả hai vẫn hào hứng nhìn ngắm khu phố, mắt sáng lên khi lùng sục các cửa hàng.
Nhưng trong tôi, một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lồng ngực.
“Kei, có chuyện gì sao?” Kagura nhận ra điều đó, nhìn thẳng vào tôi.
“À… ừ… tôi chỉ nghĩ, nếu có cả Miyabi tham gia buổi chúc mừng này, chắc sẽ vui hơn…” Tôi cười gượng.
Marin, như chợt nhớ ra điều gì, lên tiếng: “Nói mới nhớ, khi chúng em gặp Kei-kun thì Miyabi và Aoi đã không còn ở đó. Họ về trước rồi à?”
“Ừ… sau khi tan học, cả hai rời đi ngay…” Tôi đáp, ánh mắt chùng xuống.
“Hừm, sáng nay em thấy họ có vẻ khá ngoan ngoãn… Có chuyện gì à?” Kagura đẩy kính râm xuống, tò mò hỏi.
“Giờ nghỉ trưa, chúng tôi ăn cùng nhau, nhưng thái độ của Miyabi lúc đó hơi lạ…”
“Ra vậy… thảo nào trên đường đến đây, Kei-kun trông không được vui.” Marin nói, như thể nhìn thấu lòng tôi.
“À, không, xin lỗi… hôm nay là ngày chúc mừng hai người, vậy mà tôi lại…” Tôi vội chữa lời, nhưng Kagura cười rạng rỡ, ôm lấy cánh tay tôi.
“Không sao đâu, đó mới là Kei mà!”
“Đúng thế! Đó là điều khiến Kei-kun đặc biệt!” Marin cũng cười tươi, quấn lấy tay tôi.
Bị hai cô gái lấn lướt, tôi chỉ biết cười khổ, nhưng lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi tôi rung lên. Màn hình hiện tên Aoi.
“Aoi? Có chuyện gì nhỉ…” Tôi thắc mắc, nhấn nút nghe.
“Kei! Miyabi… Miyabi đang gặp nguy!” Giọng Aoi vang lên đầy đau đớn, khiến tim tôi như ngừng đập.
“Chuyện gì vậy, Aoi? Bình tĩnh kể tớ nghe!”
“Thật ra… Godai và tên kia đã đe dọa Miyabi, bắt cậu ấy đi karaoke cùng họ… Miyabi đã đi theo rồi. Giờ tớ đang lén theo sau, họ ở một quán karaoke ở Shinjuku…”
Đe dọa? Karaoke ở Shinjuku? Tôi cố sắp xếp thông tin, nhưng đầu óc rối bời.
“Cảnh sát thì sao…?”
“Nội dung đe dọa chỉ là đi karaoke, cảnh sát sẽ không can thiệp…” Aoi đáp.
Nghe vậy, tôi không thể phản bác. Hơn nữa, cả ba đều là bạn học, quen biết nhau… Nhưng nếu nội dung đe dọa có vấn đề, có thể cảnh sát sẽ để tâm.
“Aoi nghe này, điều này rất quan trọng. Godai đã đe dọa Miyabi thế nào? Nếu biết được nội dung, chúng ta có thể thuyết phục cảnh sát—”
Đột nhiên, cuộc gọi ngắt quãng.
“Aoi!? Chết tiệt!” Tôi vội gọi lại, nhưng không kết nối được.
Tim đập thình thịch, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cảm giác hoảng loạn dâng trào, hơi thở như nghẹn lại. Không thể đứng yên, tôi lao đi.
“Kei!?” Kagura giật mình gọi.
“Chuyện gì vậy!?” Marin lo lắng nhìn theo.
“Xin lỗi hai người! Tôi sẽ bù lại sau!” Tôi hét lên, giọng run rẩy, rồi lao vào đám đông, bỏ lại tiếng gọi của Kagura và Marin phía sau. Trước mắt, mọi thứ mờ đi. Chỉ có giọng nói đau đớn của Aoi và hình ảnh Miyabi lặp lại trong đầu, thúc giục đôi chân tôi chạy.


5 Bình luận