Tập 01: Amane Miyabi
Chương 05: Nắng rồi mây, lo âu và nghi ngờ
19 Bình luận - Độ dài: 1,245 từ - Cập nhật:
Bầu trời xanh trong trẻo, dù vẫn còn cái lạnh của mùa đông, nhưng sáng nay lại mang chút hơi ấm của mùa xuân.
“Này, sao thế, Miyabi?”
Aoi, đang bước bên cạnh, nghiêng đầu nhìn tôi.
“Không, chỉ là mình nghĩ hôm nay thời tiết đẹp thôi.”
“Ừ nhỉ, hôm nay đỡ lạnh hơn thường lệ. Giá mà cứ thế này đến mùa xuân luôn.”
“Vậy sao? Mình thích mùa đông hơn. Mỗi mùa đều có nét riêng, không tận hưởng thì tiếc lắm nhỉ?”
“Ồ, Miyabi tích cực ghê. Tớ thì không thích mùa đông, lạnh lắm.”
“Nhưng mùa đông cũng có những thứ đặc biệt. Như cái bánh khoai lang nướng mình làm sáng nay chẳng hạn.”
“Hả! Thật á!? Cho tớ ăn với!”
“Ơ, không phải cậu bảo ghét mùa đông sao?”
Tôi trêu, cố ý quay mặt đi, hếch mũi lên.
“Sáng nay tớ lỡ bỏ bữa, bụng đói meo rồi! Năn nỉ đó! À, này, quyển sách hôm qua á, tớ đã mượn được của cha rồi, thế này được chưa?”
Aoi chắp tay, cúi đầu như van xin, trông cứ như chú cún con đáng yêu.
“À, cậu mang đến rồi à, cảm ơn nhé, Aoi.”
Tôi nói, và Aoi giơ chiếc túi giấy lên, cố ý khoe với nụ cười tinh nghịch.
“Thôi được rồi, đến lớp mình cho cậu.”
“Hehe, thương lượng xong, đây!”
Aoi đắc ý, đưa túi giấy cho tôi.
Mở túi ra, bên trong là một cuốn sách bìa cứng dày cộp. Đúng phong cách của cha Aoi – một người mê sách, tôi bất giác mỉm cười.
“Miyabi-chan, chào buổi sáng!”
Một giọng nói bất ngờ từ phía sau khiến tôi quay lại. Một chàng trai cao lớn, tóc nâu, nở nụ cười nhìn tôi. Khi ánh mắt chạm nhau, anh ấy chạy đến.
Godai Yuuji, học sinh năm ba, senpai của tôi, và từ hôm qua thì anh ta là bạn trai của tôi.
Gương mặt trung tính, cân đối, đúng như mọi người nói, anh ấy thực sự là một “soái ca”.
Ngày trước, tôi không thích kiểu người như thế, nhưng giờ biết được con người thật của anh ấy, tôi thấy điều đó chẳng còn quan trọng.
“Senpai… chào buổi sáng.”
Tôi hơi ngượng, đáp lại một cách vụng về.
“Cứng nhắc quá, hôm qua anh bảo cứ gọi anh là Yuuji được rồi mà.”
Tiền bối nói, vỗ nhẹ vai tôi.
“Không, gọi thẳng tên thế này… hơi đột ngột, anh đợi thêm chút nữa được không?”
Senpai có vẻ quen với những chuyện như thế này, thỉnh thoảng anh ấy bất ngờ kéo gần khoảng cách. Lúc đầu, khi anh ấy chạm vai hay làm gì tương tự, tôi thấy khó chịu, nhưng giờ thì không còn cảm giác đó nữa.
“Aoi-chan, chào buổi sáng.”
“À, vâng, chào buổi sáng, Godai-senpai.”
“Aoi-chan, nếu muốn, em cũng có thể gọi anh là Yuuji đấy?”
“Đùa thế không vui đâu anh.”
Aoi đáp lại với vẻ mặt ngao ngán.
“Này, Yuuji, cậu định bắt Aoi-chan gọi gì thế hả?”
Từ phía sau senpai, một chàng trai cao to khác bước tới.
Gương mặt quen thuộc, tôi nhớ cậu ấy là Takamatsu Keita, bạn của senpai.
Cựu đội trưởng đội bóng đá, được cả nam lẫn nữ yêu mến.
Hình như tôi từng nghe Konatsu nói rằng Aoi được Takamatsu-senpai tỏ tình, nhưng chỉ là tin đồn, tôi chưa hỏi lại Aoi.
“À, Takamatsu-senpai… chào buổi sáng.”
Không hiểu sao Aoi trông xa cách hơn bình thường.
Bình thường, cậu ấy thoải mái trò chuyện với con trai, nhưng giờ lại có vẻ e dè.
Lẽ nào tin đồn đó là thật?
“Ừ, chào Aoi-chan. Sau giờ học, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
“À, vâng, hôm nay câu lạc bộ nghỉ, nên được ạ.”
“Vậy à, tốt rồi. Gặp lại sau nhé.”
Takamatsu-senpai mỉm cười dịu dàng với Aoi, vẫy tay nhẹ rồi đi trước.
“Godai-senpai không đi cùng anh ấy à?”
“Ừ? À, anh muốn ở với Miyabi-chan thêm chút nữa.”
Senpai nói, tiến mặt lại gần tôi.
Những nữ sinh xung quanh đang trên đường đến trường bắt đầu xì xào, tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Không chịu nổi, tôi vội quay mặt đi.
“Haha, Miyabi-chan ngại ngùng dễ thương thật. Ủa? Túi giấy đó là gì?”
“Hả? À, đây là sách Aoi cho mượn.”
“Sách?”
“Vâng, nếu anh cũng viết tiểu thuyết, chắc biết cuốn này? Hai người và một người ấy.”
Tôi vừa nói đến đó thì――
“Gì!?”
Gương mặt senpai thoáng chốc trở nên căng thẳng, rồi tái nhợt.
Lo lắng, tôi định hỏi anh ấy có sao không, nhưng senpai giơ tay ngăn tôi lại, ra dấu im lặng.
Hành động ấy khiến tôi bối rối, cảm giác có điều gì bất thường, tôi căng thẳng.
“À, không… không sao, không có gì. À, cuốn sách đó, em định đọc khi nào?”
“Khi nào ạ? Chắc là giờ nghỉ trưa, em muốn xem qua một chút.”
“Giờ nghỉ trưa… Ừ, được. À, anh nhớ ra có việc, anh đi trước nhé, gặp lại sau!”
Nói xong, Godai-senpai vội vã rời đi.
“Senpai bị sao thế nhỉ? Này Aoi, cậu thấy Godai-senpai có gì…”
Tôi gọi Aoi bên cạnh, nhưng cậu ấy trông mơ màng, như thể tâm trí không ở đây.
“À, xin lỗi, gì thế, Miyabi?”
“Không… không có gì. Nhưng mà Aoi, có chuyện gì à? Từ lúc Takamatsu-senpai gọi, cậu trông lạ lắm.”
“Hả? V-Vậy à?”
“Ừ, chắc chắn lạ. Có chuyện gì đúng không?”
Aoi thường sáng sủa, rõ ràng, không hay nghĩ ngợi sâu xa. Nếu có gì, cậu ấy sẽ giải quyết ngay.
“Thật ra Takamatsu-senpai tỏ tình với tớ…”
“À, hóa ra tin đồn đó là thật.”
“Hả, đừng nói đã thành tin đồn rồi nhé?”
“Hình như thế, Konatsu kể rất hào hứng.”
“Con bé đó… Hầy, thôi kệ. Nhưng mà…”
“Sao? Cậu đang phân vân không biết trả lời Takamatsu-senpai thế nào à?”
“Ừ, cũng có phần… nhưng không, không sao đâu.”
“Vậy à…? Nếu cậu nói thế thì thôi. À mà, cậu với Takamatsu-senpai quen nhau thế nào? Hình như chỉ gặp nhau ở câu lạc bộ thôi đúng không?”
“À, là do Konatsu và Takamatsu-senpai… À, không, không có gì! L-Lúc tập câu lạc bộ, anh ấy bắt chuyện, thế thôi…”
Giọng Aoi ngập ngừng. Có phải cậu ấy đang giấu gì đó?
Nhận thấy Aoi có vẻ không muốn nói, một nghi ngờ nhỏ nảy lên trong lòng tôi.
Nhưng tôi biết, với tính cách của Aoi, ép cậu ấy nói sẽ phản tác dụng. Vì thế, tôi giữ nghi ngờ ấy trong lòng, đợi ngày Aoi tự nói ra.
Bầu trời trong xanh ban nãy giờ dần phủ màu xám, gió lạnh hơn.
Như thể thời tiết phản ánh bầu không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.
Nhưng tôi tin, sau những đám mây, bầu trời xanh vẫn còn đó.
Tôi hít một hơi, quyết định khi Aoi sẵn sàng, tôi sẽ lắng nghe.
Nhìn bầu trời mây phủ, tôi hạ ánh mắt, như tạm biệt nó.
*****
P/S: Các bạn nghĩ bộ này drama nó nhạt lắm đúng không? Thế thì chuẩn bị quay xe 360 độ của cha tác giả đi nhé, bộ này nó dài 107 chương đó. xD Tôi cũng sẽ cố dịch, hãy comment hoặc donate ủng hộ tôi nhé.


19 Bình luận
May quá dạo này nh romcom đọc nhán r🐧🐧