Dịch Phong mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng siết một cái. Cảm giác vừa mềm vừa mịn của tay Cố Mộc Hi truyền đến.
“Cố tiểu thư, như vậy được rồi chứ? Bọn mình xuất phát thôi.”
Cố Mộc Hi thoả mãn dựa vào cậu, hai người cứ thế tay trong tay, sánh bước bên nhau.
Trên đường đi, họ vừa vừa tán gẫu vừa đi dạo quanh khuôn viên trường.
“Thối Phong, anh không biết hôm nay em mệt mỏi đến mức nào đâu. Có tới bảy tám người đến xin số điện thoại, còn có ba người gửi hoa tận ký túc xá cho em nữa, phiền chết đi được.” Cố Mộc Hi bĩu môi than thở.
Dịch Phong cười nói: “Chuyện trong dự tính mà. Ai bảo em là tân hoa khôi của trường, thật sự nổi bật hơn hẳn người khác chứ?”
Cố Mộc Hi trợn mắt lườm cậu: “Anh còn cười được sao? Còn tâm trạng mà cười nữa hả? Nếu cứ tiếp tục thế này… em còn học hành gì được nữa đây?”
“Lẽ nào anh không sợ có người cướp em đi à?”
Dịch Phong nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc rồi nghiêm giọng nói: “Không sợ, vì người đó sẽ bị em đánh chết.”
Cố Mộc Hi: “……”
“Thối Phong! Ngứa mông rồi đúng không?” Cô liền véo một cái vào phần thịt mềm ở hông cậu.
“Bổn tiểu thư là người bạo lực như vậy sao? Em không dịu dàng đúng không?”
Dịch Phong hít một hơi lạnh, cười gượng: “Dịu dàng, em dịu dàng nhất rồi. Lần cuối anh gặp một cô gái dịu dàng như em… chắc cũng là lần trước luôn đó.”
Cố Mộc Hi bật cười khúc khích, nụ cười rạng rỡ như hoa nở, xinh đẹp mê người.
Khoảnh khắc ấy, tim Dịch Phong tan chảy khi thấy nụ cười của cô.
“Tiểu Hi Hi, lúc em cười trông đẹp lắm đấy. Sau này cười nhiều một chút nhé.” Dịch Phong nghiêm túc nói.
Cố Mộc Hi liếc xéo anh: “Cười suốt ngày thì không phải thành con ngốc rồi à?”
“Thì cũng là một con ngốc xinh đẹp thôi mà.” Dịch Phong nghiêm túc đáp lại.
“Thối Phong! Để xem em có xé xác anh ra không!”
Cố Mộc Hi tức giận định ra tay.
Dịch Phong biết mình không địch lại, vội vàng bỏ chạy trước.
Hai người cứ như vậy vừa nô đùa vừa ra khỏi cổng trường, đi đến con phố ăn uống họ thường đến vào ban ngày. Không ngờ buổi tối nơi đây còn náo nhiệt hơn.
Buôn bán cho sinh viên đúng là rất dễ kiếm tiền, cả ngày đều có khách.
“Dừng lại, Cố Mộc Hi, tạm thời đình chiến! Không phải em nói là em đói rồi sao? Em muốn ăn gì nào?” – Dịch Phong giơ tay ra hiệu.
Cố Mộc Hi tự nhiên khoác tay anh, kiêu kỳ nói: “Em muốn ăn… muốn ăn bánh bột hấp!”
“Còn nữa… thịt xiên nướng, và nhiều nhiều món ngon nữa!”
Dịch Phong cười nói: “Được, không thành vấn đề. Em muốn ăn gì thì ăn, ăn đến khi mũm mĩm cũng được, như vậy sẽ không ai dám giành em với anh nữa.”
Cố Mộc Hi nghe vậy đỏ mặt, bĩu môi: “Anh mới là đồ mũm mĩm! Bổn cô nương không muốn thành heo đâu!”
Dịch Phong cười hề hề, cậu biết rất rõ Cố Mộc Hi rất để ý tới vóc dáng của mình. Mà con gái yêu cái đẹp là chuyện thường tình.
“Phía trước có bán xiên thịt cừu nướng, bọn mình đi xem thử đi.” Cố Mộc Hi hào hứng kéo tay Dịch Phong đi nhanh về phía đó.
Hai người đến trước một quầy hàng, ông chủ là người ngoại tỉnh, khoảng năm mươi mấy tuổi, râu dài nhìn giống râu của A Phàm Đề[note71960].
“Hai vị soái ca mỹ nữ, muốn ăn gì đây nào? Thịt cừu xiên nướng không? Ngon lắm đấy, và còn dễ no nữa!” Ông chủ lớn tuổi nhiệt tình chào hỏi.
Cố Mộc Hi bắt chước giọng ông, cười nói: “Cho cháu hai xiên nha~ thật nhiều ớt nha~ thịt nhiều một chút mới đã nha~”[note71961]
Dịch Phong cũng phối hợp: “Chuẩn bài, xiên này thơm ghê~ cho thêm tí hành tây nha~ vậy mới chuẩn gu đó!”
Ông chủ quán nghe hai người nói chuyện thì lập tức ngơ ngác, hai mắt mờ mịt.
“Ủa, hai đứa cũng là mấy đứa nhóc ở Tân Bắc hả?”
Cố Mộc Hi che miệng cười khúc khích: “Không phải đâu, bọn cháu học trên tivi đó ạ!”
Ông chủ nghe xong liền bật cười ha hả.
Sau đó, ông nướng cho hai người hai xiên thịt cừu nướng, cuối cùng còn hào phóng tặng thêm một phần lòng dồi cừu năm tệ, bên trong có cả phổi trộn thơm nức mũi.
“Chúc hai người yêu nhau dài lâu nha~ rảnh thì ghé thường xuyên nha~” Ông chủ vừa nói, vừa đặt tay lên ngực, cúi đầu hành lễ.
Trong lòng Cố Mộc Hi ngọt ngào như được rót mật, cô mỉm cười nói: “Cảm ơn ông chủ nha, chúc buôn may bán đắt nha!”
Dịch Phong trả tiền xong, hai người tìm một góc bên đường, ngồi xuống rồi hào hứng ăn xiên nướng.
“Ui, ngon quá đi mất!” Cố Mộc Hi ăn đến phồng cả hai má, trông chẳng khác gì một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu.
“Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn đó.” Dịch Phong dịu dàng nhắc nhở.
“Ba tệ một xiên to như vầy, ông chủ thật biết buôn bán đàng hoàng ghê.” Cố Mộc Hi ăn vui vẻ đến nỗi không để ý cả dầu mỡ dính bên mép.
Chỉ trong chớp mắt, cô đã giải quyết gọn một xiên thịt cừu to tướng, nhưng môi thì đã dính đầy dầu.
“Nhìn em ăn mà miệng dính đầy dầu kìa, để anh lau cho.” Dịch Phong lấy khăn giấy ra, nhẹ nhàng lau miệng cho cô.
Cố Mộc Hi nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu, cảm nhận được động tác dịu dàng trên môi, mặt cô bỗng chốc đỏ ửng, tim đập liên hồi như trống trận.
Tên Thối Phong này… cũng biết quan tâm người khác ghê!
“Xong rồi, lau sạch rồi đó.” – Dịch Phong mỉm cười nói.
“He he, Thối Phong, anh chu đáo thật đó!”
Nói rồi, Cố Mộc Hi nhón chân lên, nghiêng đầu, hôn nhẹ một cái lên má cậu.


14 Bình luận
tôi nhìn cno chim chuột lúc 2 sáng: 👤...