• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Tachibana Aoi

Chương 09: Cơn sốt nhẹ của cô ấy là tình cờ

6 Bình luận - Độ dài: 965 từ - Cập nhật:

Trong xe taxi, giọng nói dịu dàng của Hizaki-san vang lên.

Tôi ngồi ở ghế sau, lơ đãng nhìn ra thành phố về đêm qua cửa sổ. Bên trong xe, lò sưởi mang lại cảm giác dễ chịu. Nhưng bên ngoài, đêm đông lạnh giá, ánh đèn từ các tòa nhà hắt ra trông ấm áp lạ thường. Đường phố được đèn đường chiếu sáng, xe cộ qua lại, ánh đèn pha lướt qua như dòng chảy ánh sáng trong mạch máu của đô thị.

Hizaki-san, ngồi bên cạnh, bắt đầu nói với giọng điềm đạm:

“Có thể em sẽ bất ngờ, nhưng đạo diễn anime rất thích giọng của Miyabi và Aoi. Ông ấy đề nghị hai người đó thử làm diễn viên lồng tiếng.”

Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu chị vừa nói gì.

Ngạc nhiên, tôi hỏi lại:

“Diễn viên lồng tiếng ư?”

“Không phải vai chính, nhưng là một vai nào đó. Giọng họ hay, lại có sức hút truyền thông, nên không tệ đâu.”

Miyabi và Aoi làm diễn viên lồng tiếng. Tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng giọng của họ quả thực rất cuốn hút. Nhớ lại cảnh bạn cùng lớp khen ngợi giọng hát của họ ở quán karaoke, tôi thầm gật gù.

“Và còn nữa, tình cờ là Kouda Subaru cũng có mặt ở đó, và anh ta ủng hộ nhiệt tình.”

Kouda Subaru.

Nghe cái tên ấy, một cảm giác cảnh giác mơ hồ trỗi dậy trong tôi. Anh ta là diễn viên nổi tiếng, dự kiến tham gia bộ phim Hai người và một người. Nhưng trước đây, trong buổi họp báo, Marin và Kagura từng nhắc rằng công ty của Kouda gây áp lực lên họ. Việc anh ta dính líu đến chuyện này khiến tôi không khỏi bất an.

Trong lúc mải suy nghĩ, taxi đã đến điểm đến.

“Hajime-sensei, đến nơi rồi.”

Giọng Hizaki-san khiến tôi giật mình, vội bước xuống xe.

Trước mặt tôi là một tòa chung cư cao tầng.

Dưới bầu trời đêm, tòa nhà trông lạnh lẽo, những ô kính tối phản chiếu ánh sáng lặng lẽ. Lối vào được chiếu sáng, để lộ sảnh chờ với thiết kế hiện đại. Chúng tôi bước qua cửa tự động, đi ngang quầy lễ tân, rồi tiến đến thang máy.

Khi tôi nhấn nút, cánh cửa kim loại mở ra êm ru. Nội thất thang máy mang tông gỗ trầm ấm, trên tường là bảng hiển thị tầng phát ra ánh sáng mờ nhạt. Hizaki-san nhấn nút tầng mười, tôi bước vào. Cửa đóng lại, thang máy bắt đầu chuyển động với tiếng máy êm ái.

“Reiran-san và đội ngũ đã đến hiện trường rồi. Họ chỉ còn chờ em thôi.”

Nghe Hizaki-san nói, tôi khẽ căng thẳng.

Lần này, tôi đến đây để tham gia buổi phát trực tiếp cùng Reiran-san, họa sĩ phụ trách hình ảnh chủ đạo cho Hai người và một người. Ban đầu, tôi định từ chối, nhưng nghĩ đến việc Miyabi và Aoi đang nỗ lực, tôi không muốn chỉ đứng ngoài, nên đã nhận lời.

Thang máy dừng lại nhẹ nhàng, cửa mở ra. Chúng tôi bước xuống hành lang, dừng trước một căn phòng thuê sẵn do phía Reiran-san chuẩn bị.

“Không có vấn đề gì khi để Reiran-san gặp mặt Hajime-sensei đâu. Hợp đồng riêng đã được kí kết, em cứ yên tâm.”

Nói xong, Hizaki-san định đi sang phòng bên cạnh.

Tôi dừng bước, nhìn nghiêng gương mặt chị, hỏi:

“Chị không vào cùng em sao?”

Chị Hizaki thở nhẹ, nhún vai.

“Ý của Reiran-san đấy. Cô ấy bảo có nhân viên sẽ khiến cô ấy mất tập trung, nên muốn bọn chị chờ ở phòng khác.”

Nghe giải thích, tôi gật đầu, hít một hơi sâu.

Tôi mở cửa phòng, lên tiếng chào: “Xin phép.”

Bất chợt, một giọng nói rộn ràng vang lên từ phía trong.

“Hajime-sensei phải không!?”

Tiếng bước chân chạy rầm rập vang lên.

Có vẻ như ai đó suýt vấp phải dây cáp, một giọng hoảng hốt thốt lên: “Á, nguy hiểm!”

Lo lắng, tôi định bước qua hành lang tối.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng khách bật mở với một tiếng rầm.

Một cô gái đeo kính tròn lớn lao vào với tốc độ kinh hoàng.

“Á…!”

Không kịp tránh, tôi bị va phải, ngã nhào ra sau.

Cô ấy ngã đè lên tôi, mặt đỏ bừng, vội vàng đứng dậy.

“X-xin lỗi! Tôi… tôi đã luôn muốn gặp sensei! Không ngờ lại thực sự được gặp… Ôi, hỏng rồi, làm sao đây!”

Cô ấy cố điều hòa nhịp thở, nhưng cảm xúc dâng trào khiến lời nói ngắt quãng.

Cô gái trước mặt nhìn tôi, ánh mắt như đang mơ, chứa đựng cảm xúc mãnh liệt. Cô ấy dường như đang cố tìm từ để diễn đạt.

Biểu cảm bộc lộ cảm xúc mãnh liệt như vậy khiến tôi lúng túng.

Đồng thời, không hiểu sao, trái tim tôi chợt xao động.

Cuối cùng, cô ấy run run tháo kính, nhìn tôi như thể không tin nổi, thì thầm bằng giọng khàn khàn:

“Không thể nào… Hajime-sensei là Kei sao?”

Tôi thoáng nghĩ tại sao cô ấy biết tôi. Nhưng rồi, tôi lập tức nhớ ra.

Hình ảnh và cái tên của cô gái muốn tôi làm "cha nuôi" mà tôi gặp ở quán cà phê hiện lên rõ mồn một.

“Ra… Ranko-san…?”

Trong ngỡ ngàng và bối rối, tôi gọi tên cô ấy. Đôi mắt cô ấy long lanh, như thể sắp khóc.

Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, tiếng gió đêm khẽ làm rung cửa sổ từ xa vọng lại. Cảm giác trái tim khẽ rung động trước cuộc tái hợp không thể là tình cờ này.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Trái đất tròn thật
Xem thêm
trái đất bé quá
Xem thêm
biết ngay
Xem thêm
:))) ảo thật đấy
Xem thêm