Hành lang bệnh viện trắng toát, tĩnh lặng. Ánh đèn huỳnh quang mờ nhạt chiếu xuống sàn, tạo nên những mảng sáng yếu ớt. Kyouko đứng trước máy bán hàng tự động, lấy ra một lon cà phê, ngón tay khẽ chạm để cảm nhận độ lạnh trước khi kéo nắp. Cô nhấp một ngụm, vị đắng xen chút ngọt nhẹ của cà phê ít đường như xoa dịu tâm trạng khô khốc đôi chút.
Bất chợt, tiếng bước chân vọng lại từ xa, đều đặn, kèm theo tiếng vải áo blouse sột soạt hòa vào không gian yên ắng. Kyouko ngẩng đầu, thấy một người đàn ông tiến đến – Amane Mizuki, thẻ thực tập sinh đeo trước ngực.
Người đàn ông mà Miyabi đã giới thiệu.
Kyouko chậm rãi nhìn anh ta. Mizuki, nhận ra ánh mắt của cô, dừng bước cách vài mét, khẽ nheo mắt và mỉm cười.
“Chào, anh là… Mizuki-san nhỉ?” Giọng Kyouko trầm, mang theo sắc thái dò xét.
“…Cô biết tôi?” Mizuki định đáp, nhưng như nhận ra điều gì, khóe môi anh cong lên. “À, cô là người từng đưa Miyabi về bằng taxi phải không?”
Anh nói, nụ cười thân thiện. Nhưng Kyouko không bỏ qua cảm giác kì lạ ẩn sau nụ cười ấy. “Tôi là Kyouko , chị của Aizawa Kei. Cảm ơn vì đã chăm sóc em tôi." cô đáp, cúi đầu lịch sự, nhưng giọng lạnh lùng.
“Chăm sóc gì đâu, cô đừng khách sáo. Mà cũng may là Kei-kun được xuất viện hôm nay, tôi nhớ đúng không nhỉ?” Mizuki nói, giọng nhẹ nhàng.
“Ừ, nhờ anh cả… Nhưng mà, bác sĩ…” Kyouko ngắt lời.
“Ối, đừng gọi tôi là bác sĩ, tôi chỉ là thực tập sinh thôi.” Mizuki nhún vai, cười.
Kyouko không thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén, toát lên áp lực. “Cho tôi hỏi, trước khi gặp anh ở nhà Miyabi, chúng ta từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Câu hỏi khiến lông mày Mizuki khẽ động, chỉ trong tích tắc, nhưng đủ để Kyouko nhận ra. “À, tôi từng gặp Kei-kun vài lần ở nhà Miyabi, chỉ chào hỏi qua loa. Có thể tôi gặp cô khi cô đi cùng Kei-kun chăng?” Anh cười, thái độ tự nhiên, không chút lấp liếm.
Nhưng Kyouko vẫn nhìn chằm chằm, không rời mắt. “Không… anh có hay lui tới quanh khu đó không?”
Giọng cô lạnh, mang theo nghi ngờ. Nụ cười của Mizuki thoáng dao động. “Chà, tôi không thường xuyên đến nhà Miyabi đâu. Có lẽ cô nhầm tôi với ai rồi chăng?” Anh hỏi lại, ánh mắt vẫn dịu dàng.
Kyouko thở ra, nói chậm. “Trí nhớ của tôi khá tốt đấy.”
Không khí giữa hai người căng như dây đàn. Hành lang trắng như tách biệt khỏi thế giới, âm thanh xa dần, thời gian như chậm lại.
Mizuki phá vỡ sự im lặng. “Ôi, suýt quên, tôi bị gọi đi rồi. Bác sĩ hướng dẫn của tôi mà chờ là hay cằn nhằn lắm.” Anh nhìn đồng hồ, ra vẻ vội vã. “Xin lỗi, chị của Kei-kun. Hẹn hôm nào chúng ta lại nói tiếp nhé. Tôi đi đây.”
Anh mỉm cười, liếc Kyouko một cái, rồi bước đi thong dong. Kyouko nhìn theo, ánh mắt sắc lạnh. Cô bóp nát lon cà phê trong tay, ném vào thùng rác, tiếng kim loại vang lên khô khốc.
Quay gót, cô lẩm bẩm. “Tôi chưa từng đến nhà Miyabi cùng Kei bao giờ…”
Nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu. “…Không thể nào.”
Lời nói hòa vào không khí lạnh lẽo của bệnh viện. Kyouko im lặng, bước về phòng Kei, như muốn đè nén những nghi ngờ chưa có lời giải.


6 Bình luận