[Góc nhìn của Aya]
Ngay sau khi tạm biệt Haruto…
“Ugh, mình đúng là đồ ngốc…! Aaa, mouuu! Sao mình không nắm tay anh ấy chứ!? Rõ ràng đó là một cơ hội hoàn hảo mà!?” (Aya)
Aya nằm vật xuống ghế sofa trong phòng khách, cô úp mặt vào gối ôm rồi đạp chân loạn xạ vì bực bội.
“Cơ hội tốt như vậy mà sao mình lại hành xử ngốc nghếch thế này!? Mouuu…!” (Aya)
Vừa than thở, cô vừa xoay người qua lại trên ghế, mãi đến khi cạn kiệt sức lực thì mới dừng lại.
“Haa… Lẽ ra mình có thể nắm tay Haruto-san rồi…” (Aya)
Cảm giác hối hận đè nặng lên lưng cô.
“Chuyện này là bình thường với một đứa học trường nữ sinh mà đúng không? Không phải mình là người duy nhất lúng túng trong tình huống này đâu nhỉ…” (Aya)
Từ cấp hai đến cấp ba, cô theo học một trường nữ sinh hệ liên thông, gần như không có cơ hội tiếp xúc với con trai. Lần cuối cùng cô nắm tay ai đó chắc là trong chuyến dã ngoại hồi tiểu học.
“Nhưng mà, mình đã dám nắm lấy vạt áo của anh ấy, thế cũng là một bước tiến lớn rồi! Ừm…! Dù tim đập thình thịch nhưng mình vẫn làm được!” (Aya)
Đó là một cách suy nghĩ tích cực hơn.
“Chắc Haruto-san còn chẳng nhận ra rằng bọn mình sắp đi hẹn hò nhỉ… A, phải kiểm tra lại lịch trình mới được…!” (Aya)
Dù hai người đã quyết định đi chơi cùng nhau, nhưng ngày cụ thể vẫn chưa được ấn định.
Aya bật dậy ngay lập tức và đi đến phòng stream của cô.
Chưa kịp ngồi xuống ghế gaming, cô đã nhanh chóng mở máy tính, thoát khỏi chế độ ngủ rồi mở phần mềm quản lý lịch trình.
“Ừm, xem nào… Thứ Bảy, thứ Bảy…” (Aya)
Thứ Bảy tuần này – bài tập.
Thứ Bảy tuần sau – collab.
Thứ Bảy tuần sau nữa – giải đấu.
Thứ Bảy sau đó – không có kế hoạch.
“Sớm nhất cũng phải ba tuần nữa… Đành chịu thôi…” (Aya)
Nếu có thể, cô muốn được đi hẹn hò sớm hơn, nhưng công việc vẫn phải đặt lên trên hàng đầu.
“Được rồi! Khi có nhiều thời gian hơn thì mình có thể lên kế hoạch chu đáo hơn mà!” (Aya)
Tự trấn an bản thân, Aya nhấp vào lịch ngày thứ Bảy của ba tuần sau, đặt tay lên bàn phím và gõ: “Hẹn hò với Haruto-san (Tạm thời).”
“…Thêm một trái tim nào. Màu hồng. Hehe.” (Aya)
Vẫn còn khá lâu mới tới ngày hẹn, nhưng chỉ cần ghi những từ đó vào lịch trình thôi cũng khiến cô cảm thấy thực sự vui vẻ.
“Đ-Đợi đã, m-mình cười nhiều quá rồi… C-Cứ thế này thực sự không ổn đâu…” (Aya)
Nhìn vào màn hình máy tính đang phản chiếu khuôn mặt mình, cô nhận ra mình đang cười đến mức không kiểm soát được.
Aya thử nhéo má để lấy lại bình tĩnh, nhưng hiệu quả không được như mong đợi.
“W-Waa, mặt mình bắt đầu nóng lên rồi…” (Aya)
Không chỉ thế, tim cô cũng đang đập nhanh hơn hẳn.
“M-Mình dễ dãi quá! N-Nếu cứ thế này thì đến hôm đó mình biết làm sao đây…?” (Aya)
Bất chợt, toàn thân cô như mất hết sức lực. Aya quay ghế lại và ngồi phịch xuống.
“M-Mình… có lẽ thực sự đã thích Haruto-san mất rồi…” (Aya)
Trước đây, cô chỉ đơn thuần là có chút hứng thú. Nhưng bây giờ, cảm xúc đã hoàn toàn khác.
Để che giấu sự xấu hổ dâng trào, cô úp mặt xuống bàn.
“…Unn, mình thật sự thích Haruto-san…” (Aya)
Khoảnh khắc đó, Aya đã nhận ra tình cảm của chính mình.


8 Bình luận
Nghiện là dở r
van go lam sao an duoc chien ham🗣🗣🗣