Thiên thần nhỏ
Giáo sĩ công nghệ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Hừng đông giữa địa ngục

Chương 09: Chiến binh

1 Bình luận - Độ dài: 2,316 từ - Cập nhật:

Alia lùi sâu vào bức tường, con dao nhỏ trong tay run lên theo từng nhịp tim đập dồn dập. Bóng tối tràn ngập quanh cô, mùi ẩm mốc và máu tanh quyện lại thành một thứ mùi ám ảnh khiến dạ dày cô quặn thắt.

Những tiếng lê bước vẫn tiếp tục vang lên. Những bóng người méo mó đang bò, trườn, lết trên mặt sàn kim loại. Một sinh vật gầy guộc, cơ thể chắp vá bởi mủ và thép gỉ, đang tiến gần hơn.

Bàn tay của nó vươn ra. Móng vuốt đen ngòm chỉ còn cách má cô vài phân.

Xoẹt.

Không một tiếng gầm. Không báo trước. Chỉ có một luồng thép xé tan không khí - nhanh như tia chớp và tàn bạo như lưỡi hái tử thần.

Lưỡi kiếm khổng lồ phạt ngang thân con quái vật như cắt qua một tảng thịt thối. Âm thanh vang lên ẩm ướt, nặng nề: bẹp… rắccủa xương gãy, da rách, nội tạng vỡ toang. Nửa trên cơ thể sinh vật bị hất ngược lên không trung trong khi nửa dưới vẫn còn đứng tại chỗ, lắc lư như chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Máu đen phụt ra từ thân thể bị chẻ đôi, đặc sệt như dầu máy cháy, bắn lên tường, lên trần, văng đầy lên sàn kim loại và cả người Alia. Một phần óc của con quái rơi ngay bên chân cô, nát bấy như cục bùn bị nghiền. Mùi thối nồng nặc gấp mười lần, như xác chết bị nướng cháy rồi vứt vào cống ngầm.

Phần đầu sinh vật lăn lông lốc trên sàn, đôi mắt đục ngầu vẫn mở trừng trừng, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra trước khi ý thức tan biến.

Còn lưỡi kiếm - nó không dừng lại. Sau nhát chém đầu tiên, người chiến binh khổng lồ lướt tới như cơn ác mộng sống, vung kiếm lần nữa. Một cú chém chéo bổ từ bả vai xuống hông của con quái tiếp theo, xé xác nó thành hai phần bất đối xứng. Nội tạng trào ra như bị trút từ bao rác, vương vãi đầy hành lang.

Không tiếng hét, không khoan nhượng. Chỉ có sự hủy diệt.

Khi Alia hoàn hồn, hơi thở còn đứt quãng, quanh cô chỉ còn lại những đống thịt vỡ nát và mùi máu tanh đến nghẹt thở. Những tiếng rên rỉ ghê rợn đã tắt lịm. Trước mặt cô, giữa vũng máu và xác thịt, kẻ đã tàn sát bọn chúng.

Một chiến binh khổng lồ, áo giáp đen xám như khói súng, thân hình cao lớn đến mức chiếm trọn cả hành lang chật hẹp. Mỗi bước đi của hắn nặng nề như tiếng chuông báo tử. Trên tấm giáp ngực vương đầy máu đen, từng dòng đỏ sẫm của kẻ thù còn nhỏ xuống lưỡi kiếm vẫn đang rít nhẹ trong không khí.

Alia chết lặng. Cô không thể thốt nên lời. Chân dính chặt xuống sàn, tim đập như muốn vỡ. Cô đã thấy những điều kinh khủng trong cuộc tấn công… nhưng chưa gì sánh được với quyền uy man rợ toát ra từ con người trước mặt.

Cái bóng to lớn ấy không dừng lại. Như cơn bão thép, hắn tiếp tục lao vào đám quái vật còn sót lại. Những tiếng chém bổ vang lên, từng nhát kiếm là một bản án tử hình không thể kháng cự. Một con quái cố gào lên thì ngay lập tức bị xẻ làm ba, phần đầu và ngực rơi về hai phía đối lập. Một con khác chỉ vừa vung tay đã bị chặt đứt cả bả vai, thân thể rụng xuống như một bao thịt rỗng.

Tất cả lũ quái vật đã gục ngã. Không một tên nào đủ cơ hội kêu la. Không một tên nào đánh trả được.

Alia vẫn đứng đó, trong im lặng tuyệt đối, giữa những vệt máu đọng và tàn tro bay. Không biết liệu mình vừa được cứu… hay chỉ là nhân chứng cho sự giáng lâm của một thực thể đáng sợ hơn cả lũ quái vật kia.

Người chiến binh dừng lại, thanh kiếm vẫn cắm vào cơ thể của con quái vật cuối cùng.

Hắn quay lại, bước lại gần Alia, mắt nhìn thẳng vào cô.

Mắt của hắn sáng lên rực rỡ qua lớp mũ giáp, như thể lửa cháy trong đôi mắt ấy. Cái nhìn của hắn lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán, không có bất kỳ dấu hiệu sợ hãi hay yếu đuối.

Hắn giống như một cơn bão đã quét sạch tất cả mọi thứ.

Làn hơi thối rữa của lũ quỷ vẫn lảng vảng trong không khí, quyện cùng khói bụi và mùi máu tanh nồng, nhưng Alia chỉ còn cảm nhận được một điều duy nhất - chuyển động trầm lặng và chắc chắn của người chiến binh đang bế cô trong tay, như thể chính màn đêm đang mang cô đi khỏi cơn ác mộng.

Hắn không chạy.

Hắn không bước vội.

Hắn lướt đi, từng nhịp di chuyển nặng nề nhưng kỳ lạ nhẹ nhàng, như thể cả bộ giáp đen sẫm và khối vũ khí khổng lồ kia chẳng nặng hơn chiếc áo choàng.

Ánh sáng chập chờn từ những bóng đèn cũ phản chiếu lên lớp giáp xám đen, làm nó ánh lên một thứ hào quang kỳ dị. Những biểu tượng cổ xưa khắc trên vai giáp trông như những dấu ấn của một lời thề đã bị thời gian lãng quên. Cánh tay bọc giáp vững chãi giữ lấy cô mà không chút dao động, như thể sức nặng của cô chẳng là gì đối với hắn.

Hắn dừng lại một thoáng, nấp vào bóng tối khi một nhóm quái vật lờ đờ tiến đến gần. Alia có thể cảm nhận được lồng ngực hắn vững chãi bên dưới lớp giáp, nhưng không có chút căng thẳng nào trong từng cử động. Trái tim hắn đập chậm rãi, ổn định như một cỗ máy hoàn hảo.

Những sinh vật quái dị dò xét trong bóng tối, đôi mắt mưng mủ phát sáng lờ mờ. Một con hít hít trong không khí, đầu ngoẹo qua một bên như nghe thấy điều gì đó. Alia cắn chặt môi, sợ rằng dù chỉ một hơi thở cũng có thể bán đứng họ.

Nhưng rồi, trong một cử động nhẹ như gió thoảng, người chiến binh đã lướt đi, bỏ lại lũ quỷ mà không để lại dấu vết.

Cánh cửa kim loại phía trước hiện ra, cũ kỹ nhưng vẫn kiên cố. Hắn giơ tay lên, đặt lên bảng điều khiển bên cạnh. Một ánh sáng xanh nhấp nháy. Cửa trượt mở không một tiếng động.

Chỉ đến khi đã vào trong, tách biệt khỏi màn đêm đầy quỷ dữ, Alia mới dám thở mạnh. Cô quay đầu nhìn hắn.

“Ngươi là ai…?”

Bóng tối che khuất phần lớn khuôn mặt sau tấm mũ giáp, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén như thể nhìn thấu cả linh hồn cô. Hắn không trả lời ngay.

Rồi, chậm rãi, hắn lên tiếng, giọng nói trầm thấp, chắc chắn, như một lời thề không thể phá vỡ:

“An toàn rồi.”

Dưới ánh sáng lờ mờ của những ngọn đèn chập chờn, căn phòng hiện ra như một di tích còn sót lại của thế giới đã sụp đổ. Hơi ẩm len lỏi qua từng mảng tường nứt nẻ, không khí nặng nề bởi mùi mồ hôi, sắt rỉ và chút hương trầm vương vãi từ một bàn thờ nhỏ đặt trong góc.

Alia được người chiến binh đặt xuống nhẹ nhàng. Đôi chân cô run rẩy vì kiệt sức, nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh, căng thẳng. Cô không quen với những gương mặt này. Và họ cũng thế.

Người đàn ông đứng gần nhất, cao lớn, vạm vỡ, với vết sẹo kéo dài từ thái dương xuống quai hàm. Đôi mắt anh nheo lại khi thấy bóng giáp đen quen thuộc bước vào, lấp lánh ánh máu khô dưới ánh đèn mờ nhạt của hầm trú.

“Ngài đã trở về.” Giọng anh khàn đặc. “Lần này có tìm được không?”

Chiến binh không trả lời ngay. Trong đôi tay bọc giáp như hai cột sắt của ngài là thân hình bé nhỏ, bất động, lấm lem bùn đất và máu. Ánh đèn yếu ớt phản chiếu lên đôi mắt nhắm nghiền của cô bé - Alia.

Ngài đặt cô xuống một tấm chăn trải sẵn, rồi mới đứng thẳng dậy. Giọng nói vọng từ mũ giáp, thấp, khô khốc như đá rơi trong vực sâu:

“Ta đã đến sân bay phía Bắc. Mọi phương tiện đều bị phá hủy hoàn toàn hoặc hư hại vượt quá khả năng sửa chữa.”

Một nhịp thở dài trôi qua, nặng nề như bóng tối đè lên những con người còn sót lại.

“Tuy không tìm thấy phương tiện khả dụng, ta đã phát hiện một số kho vật tư còn nguyên vẹn. Với lượng tiếp tế đó, chúng ta có thể cầm cự thêm một thời gian. Lần tới, ta sẽ hướng về phía Tây, ở đó vẫn còn một sân bay nữa.”

"Chúng tôi đã rõ, thưa ngài." Người lính đứng thẳng người, ánh mắt nghiêm nghị dõi theo chiến binh bọc thép. "Cảm ơn ngài… vì đã quay về."

"Ta biết... tình hình không dễ dàng. Bóng tối đang siết chặt quanh ta từng ngày."

Chiến binh ngừng lại một nhịp, rồi khẽ cúi đầu, bàn tay vẫn giữ vững hình hài bé nhỏ đang cuộn tròn trong lớp áo choàng.

"Nhưng trong địa ngục ấy, ta đã tìm thấy sinh linh nhỏ này vẫn thuần khiết, vẫn chưa bị bóng tối chạm đến. Hãy bảo vệ nó. Chăm sóc nó, như một phần còn sót lại của những gì chúng ta đang chiến đấu để giữ gìn."

Một người phụ nữ nhỏ con, dáng vẻ nhanh nhẹn, tiến lên trước, đôi mắt sắc bén quét qua Alia từ đầu đến chân. Cô không nói gì, chỉ trao đổi ánh nhìn với người lính nam, rồi quay sang người phụ nữ lớn tuổi hơn đang quỳ bên góc hầm - một y tá.

"Tôi sẽ lo cho con bé." Người phụ nữ dịu giọng nói. Bà vỗ nhẹ lên đùi, ra hiệu cho Alia lại gần.

Alia do dự. Trong lòng cô vẫn còn dư âm của nỗi sợ, của những gì cô vừa trải qua. Cô ngước nhìn người chiến binh mặc giáp xám đen, đôi mắt to tròn ánh lên chút mong đợi - có lẽ là một lời trấn an, hoặc ít nhất là một dấu hiệu nào đó rằng nơi này thật sự an toàn.

Thế là Alia bước tới.

Trao Alia cho người lính y tế đang đợi sẵn, chiến binh khoác giáp đen không nói thêm lời nào. Hắn chỉ gật nhẹ đầu, một cử chỉ đơn giản nhưng nặng trĩu ý nghĩa, rồi lặng lẽ quay đi.

Không ai cản hắn. Không ai dám hỏi.

Hắn bước chậm rãi đến một góc tối trong căn hầm, nơi ánh sáng đèn dầu không chạm tới. Tiếng bước chân nặng nề dội nhẹ lên nền đá, rồi biến mất như thể cả không gian cũng đang nín thở.

Người chiến binh ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường phủ đầy bụi và dấu máu khô. Bộ giáp cồng kềnh cọt kẹt khi hắn di chuyển, nhưng rồi... im lặng.

Chỉ còn tiếng thở đều đều vọng nhẹ qua mũi giáp lạnh.

Người phụ nữ già nhẹ nhàng kiểm tra vết thương trên lưng Alia, tay bà không nhanh nhưng đầy chuyên nghiệp, như thể từng động tác đã được luyện tập suốt nhiều năm. Alia cảm thấy cơn đau từ vết thương nhói lên khi bà thấm bông vào, nhưng sự dịu dàng trong cử chỉ của bà khiến cô cảm thấy an toàn. Cảm giác lạnh lẽo từ dung dịch sát trùng khiến cô khẽ rùng mình, nhưng chỉ một chút thôi, rồi cơn đau lại dịu đi khi bà tiếp tục băng bó vết thương.

Không nói lời nào, bà lặng lẽ làm việc, nhưng từng cử chỉ của bà như an ủi, làm giảm bớt sự căng thẳng và sợ hãi mà Alia vẫn mang trong lòng. Cảm giác ấm áp từ đôi tay của bà, những ngón tay khô cứng nhưng vững vàng, như thể chúng đang dìu dắt cô qua từng cơn đau, qua từng nỗi sợ hãi.

Đôi mắt Alia nặng dần, cô mệt mỏi sau những gì đã trải qua, và dù mọi thứ vẫn còn u ám, cô cảm thấy dường như cô không phải đơn độc nữa. Từng hơi thở của bà, những lời thì thầm nhẹ nhàng của bà, tất cả như đưa cô đến gần hơn với giấc ngủ. Giấc ngủ sâu và an yên.

Alia nhẹ nhàng khép mắt lại, nghe thấy tiếng lách tách của lửa từ đống lửa nhỏ gần đó, tiếng thở đều đặn của những người xung quanh. Cô không biết bao lâu nữa cô sẽ phải tỉnh dậy để đối mặt với những thử thách tiếp theo. Nhưng ngay lúc này, cô không phải sợ hãi nữa.

Cô nghe thấy tiếng bà lẩm bẩm, như một lời chúc phúc, rồi cảm giác ấm áp lan tỏa từ cơ thể bà bao quanh cô như một cái chăn. Và rồi, trong khi những âm thanh xung quanh dần chìm vào im lặng, Alia cuối cùng cũng hoàn toàn buông mình vào giấc ngủ, một giấc ngủ không mộng mị nhưng đầy sự bình yên.

Trong giấc ngủ ấy, cô tin rằng mình đã tìm được một nơi an toàn, ít nhất là tạm thời.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
Lậm reference và tình tiết quá chậm, suốt từ đấu đến giờ chỉ đọng lại loạt từng chữ cảnh chiến đấu
Xem thêm