Cả đời tôi.
Tôi chưa từng trách móc số phận.
Dù sinh ra đã là đứa trẻ mồ côi, hai bàn tay trắng.
Dù một ngày định mệnh, cơn tai nạn bất ngờ cướp đi tất cả ký ức, để lại tôi - kẻ lạc loài giữa dòng đời vội vã.
Tôi vẫn im lặng bước qua ngày tháng, nuốt trọn nỗi đau vào trong.
Nhưng...
Ngay nơi người ta tưởng chỉ có tình thương, sự lạnh lùng vẫn đang chờ đợi.
[Bệnh nhân... Đừng hoảng sợ, nhưng hãy nghe cho kỹ.]
[Cậu chỉ còn... rất ít thời gian.]
[...Sao cơ?]
Một cú sốc không tên. Chỉ qua lần khám sức khỏe định mệnh ấy, tôi biết mình đang cầm trên tay tấm vé một chiều.
Tôi gào thét trong im lặng.
Tay run rẩy nắm chặt tờ giấy chẩn đoán, từng con chữ nhòe đi trong nước mắt. Sao có thể? Khi tim tôi vẫn còn đập, hơi thở này vẫn còn ấm...
Nhưng vô vọng.
Như cánh hoa tàn rụng giữa đông, số phận đã dứt khoát vẫy tay với tôi. Tôi - kẻ đứng nhìn chính mình dần tắt lịm, mà chẳng thể làm gì.
[...Cứ thế.]
Hai năm.
Hai năm vật lộn với căn bệnh máu hiếm quái ác - thứ bệnh mà y học hiện đại chỉ biết lắc đầu, nhìn tôi từ từ héo mòn trong đau đớn. Mỗi ngày trôi qua là một ngày chống chọi với những cơn đau nhức xương tủy, với những viên thuốc giảm đau vô dụng.
Tôi tưởng mình đã quen với những điều tồi tệ nhất...
Cho đến khi vũ trụ này lại nhếch mép cười, ném vào mặt tôi một "món quà" kinh hoàng hơn gấp bội.
[NGOẠI HÌNH] - Đồng bộ hóa một phần với "Knox Von Reinhafer" hoàn tất!
[CẢNH BÁO! Khả năng quay về thế giới gốc sẽ bị vô hiệu hóa cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ chính]
Tiếng cười nội tâm đầy phẫn uất
"Ha! Đúng là trò đùa của số phận! Ngoài đời thực bị kết án tử vì căn bệnh vô phương cứu chữa, giờ vào game cũng bị đếm ngược sinh mạng?!"
Theo đặc tính [GIỚI HẠN THỜI GIAN], bạn còn lại:
[365 ngày] để tồn tại.
Tôi - con rối của số phận - tay nắm chặt đến bật máu. Máu... thứ chất lỏng đỏ ấy trong cơ thể vốn đã là nỗi ám ảnh của tôi, giờ còn trở thành lời nhắc nhở về cái chết đang rình rập cả trong lẫn ngoài game.
"CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY?!"
[Khốn Khiếp... Tại sao... tại sao ngươi lại chọn con đường đó, Knox von Reinhafer?]
[Sao ngươi dám giao kèo với quỷ dữ?]
[Sao ngươi nỡ lòng phản bội tất cả chúng ta?!]
Mùi máu tanh tưởi hòa lẫn tiếng vang khô khốc của binh khí.
Nơi rìa chiến trường - chốn chỉ còn tiếng rên rỉ của những người lính gục ngã - một giọng nói run rẩy vang lên. Từ trong làn khói mờ, bóng hình một thiếu nữ tay siết chặt thanh kiếm hiện ra, uy nghi như tượng thần giữa đống hoang tàn.
[...Nói ngay đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy...? Knox... tại sao...?]"
Phùuuu...
Gió đêm không ngừng thì thầm.
Những vì sao lấp lánh tràn xuống mái tóc cô gái, khung cảnh đẹp như bức họa cổ tích.
Trong màn đêm mực tàu, gương mặt nàng bị che khuất, nhưng hình bóng người đàn ông đối diện lại hiện ra rõ nét đến lạnh người.
Mái tóc trắng như tuyết. Đôi mắt tím nhạt tựa hoa oải hương.
Và làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy cả mạch máu xanh lờ mờ bên dưới.
Knox von Reinhafer.
Khoác lên mình bộ đồ đen điểm huy hiệu gia tộc - thanh kiếm đen. Đôi mắt huyền bí kia chính là chủ nhân của lưỡi kiếm đâm xuyên trái tim chính mình.
Hắn quay sang cô gái.
Đôi môi tái xanh khẽ mở.
[Phản bội sao... đúng vậy, ta đã phản bội đối với người.]
Knox von Reinhafer khẽ bật cười, giọng lạnh lùng ngay cả khi hơi thở đã dần tắt.
Trong giọng nói ấy không một chút xót thương, không hối hận, cũng chẳng mảy may lưu luyến.
Bởi lẽ,
với tất cả tội ác hắn từng gây ra,
cái chết này còn là quá nhẹ nhàng.
Hắn đã đánh thức Ác Ma Baal,
để nó gặm nhấm chính linh hồn mình,
rồi phủ bóng đen lên cả thế gian.
Một tội ác không thể dung thứ,
một sự phản bội không gì rửa sạch.
Ấy vậy mà,
đến tận khoảnh khắc cuối cùng,
Knox vẫn điềm nhiên.
Giọng hắn vang lên trầm tĩnh, như chưa từng có gì xảy ra.
[Ta chưa từng phản bội ngươi. Chính ngươi... mới là kẻ đã phản bội ta.]
[Im đi! Nói thẳng ra đi! Từ khi nào...ngươi trở nên thối nát thế này...?!]
Nox khẽ mỉm cười trước tiếng gào thét đầy phẫn nộ của cô gái.
Một nụ cười xa xăm.
Như đang lục lại ký ức nào đó, hắn lẩm bẩm một mình.
[Tất cả bắt đầu... từ một cú rơi thảm hại.]
Và rồi, câu nói cuối cùng đầy ám ảnh vang lên
"Sau đó..."
Một tiếng thở ngắn thoát ra từ đôi môi tái nhợt, những giọt mồ hôi lạnh lăn dài như mưa.
Trên màn hình sáng lóa, một dòng chữ hiện lên rồi vụt tắt.
[Bạn đã hoàn thành phần 1 của 'Inner Lunatic'].
[Tổng số lần hoàn thành: 27]
[Đoạn credit kết thúc bắt đầu phát].
[Cảm ơn bạn đã chơi trò chơi của chúng tôi].
Giọng nói vang lên cùng thông báo khiến tôi phấn chấn hẳn.
Tôi vừa ngân nga vừa lẩm bẩm:
"Ừm. Không tệ. Lần này mình mở khóa được kha khá thành tích ẩn. Lại còn nhặt được cả đống vật phẩm nữa chứ."
Tôi mỉm cười, thong thả xem lại bảng thành tích vừa hoàn thành.
Lần này quả thực cực kỳ khó nhằn, đầy rẫy tình huống bất ngờ.
"Từ dập tắt cuộc nổi loạn ở Đông Tahalin, đến điều tra vụ ám sát Nữ hoàng tại Ngoại thành, rồi tập hợp những kẻ sống sót để tiêu diệt tên phản diện khét tiếng nhất - Knox von Reinhafer... chà, mọi chuyện cũng khá là 'drama' đấy chứ!"
Dù đã trải qua vô vàn thử thách, cuối cùng tôi cũng đánh bại trò chơi.
Như mọi khi. Và lần này cũng thế.
"Thú thật, ngay cả với tôi, đây là lần đầu tiên hoàn thành một tựa game gần như hoàn hảo đến vậy."
Trùm cuối của Phần 1 - Nox - là một đối thủ cực kỳ khó nhằn.
Từ đủ loại đòn khống chế (CC) đến việc sở hữu sức mạnh ác quỷ, hắn ta liên tục tung ra những đòn tấn công kinh hoàng mà thường chỉ có lính đánh thuê mới dùng.
Công bằng mà nói, hắn ta trông cũng khá đẹp trai...
Tóm lại,
một tên trùm phản diện khó nhằn đến mức ngay cả những game thủ lão luyện nhất cũng phải bó tay.
Đó chính là bản chất của Knox von Reinhafer.
Và tôi vừa thành công trong việc hạ gục 'thêm một' tên trùm như thế.
"Thật Thoả mãn!"
Tôi lẩm bẩm một mình.
ngoài trừ một việc là tháng sau tôi sẽ chết.
"Chỉ còn đúng một tháng nữa là tôi thành người thiên cổ..."
Mắt đờ đẫn nhìn về phía bức tường, nơi dấu X đỏ chói được vẽ vội bằng son máu.
Quay sang nhìn tờ lịch treo tường,
cả người tôi chìm trong u rũ.
Dù có cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu,
đứng trước cái chết vẫn khiến tim đau nhói.
"Khụ...!"
Một cơn ho dữ dội.
Đờm lẫn máu văng tung tóe.
Tôi vội dùng tay áo lau qua,
lại giặt không sạch nữa rồi...
Nhìn gạt tàn thuốc đầy ắp,
tôi buông tiếng thở dài vô vọng.
Mình thật sự sắp chết rồi.
Tôi lẩm bẩm trong tuyệt vọng,
không thể chấp nhận sự thật phũ phàng trước mắt.
"Ngay lúc này đây...
tôi đang chết nhanh gấp trăm lần người thường."
Như một tên phản diện cuối cùng trong game
bị xóa sổ không thương tiếc.
Đúng vậy.
Đã hai năm rồi
kể từ ngày bác sĩ tuyên án tử.
Tôi thu mình trong góc tối,
chìm đắm vào thế giới ảo như kẻ mộng du.
Inner Lunatic.
Tựa game tôi đã clear cả chục lần,
thuộc lòng từng mảnh lore ẩn
đến từng pixel map.
Một siêu phẩm open-world bị ghẻ lạnh
vì độ khó kinh hoàng,
nhưng với tôi đó là ánh sáng cuối cùng
sau bản án "kỳ hạn hai năm".
27 lần đạp đổ cổng trùm,
tôi kẻ sắp chết hoàn hảo nhất
dành cho tựa game này.
"Ha... Không biết đây có phải là kết thúc an toàn không nhỉ..."
Tôi đắm chìm trong ánh hào quang cuối cùng của cái kết, rồi lại với tay nắm lấy chuột.
Khi dòng credit cuộn trên màn hình, màn hình lại sáng lên. Đã đến lúc rồi.
Đến lúc bắt đầu một ván chơi mới.
Hào hứng, tôi bắt đầu tạo nhân vật mới.
"Lần này ta nên tạo kiểu nhân vật gì đây..."
Tôi lẩm bẩm một mình, chìm đắm trong suy nghĩ.
Tạo nhân vật.
Sau cùng, đó là phần tôi yêu thích nhất khi chơi 'Inner Lunatic'.
[Vui lòng nhập thông tin người chơi].
[Tên nhân vật của bạn là gì?]
"Carl."
Tôi gõ vào cái tên quen thuộc trên bảng hiện ra, rồi lướt qua các cửa sổ tiếp theo để bắt đầu tạo hình.
Một trong những điểm khác biệt lớn nhất của 'Inner Lunatic' so với các game khác chính là khâu tùy chỉnh nhân vật.
"Tôi từng nghĩ: 'Mình có thể tạo ra một nhân vật chi tiết đến mức vô lý'. Vấn đề là việc này tốn quá nhiều thời gian, khiến nhiều người bỏ cuộc ngay từ đầu."
Sau phần tên, tôi chuyển sang thiết lập đặc tính.
Lần này, tôi sẽ tạo một nhân vật thực sự giống mình.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được chơi game.
"Xem nào... Mình sẽ chọn cả [Thiên tài cảm nhận phép thuật] và [Thiên tài kiếm thuật]..."
Một nhân vật mới với hai đặc tính [Thiên tài].
Khi thấy điều này, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.
Bản năng game thủ - thứ đã khiến tôi bất lực trước cái chết - giờ lại trỗi dậy.
"Được rồi... tiếp theo là..."
Tôi chọn hai đặc tính chính rồi chuyển sang cửa sổ tiếp theo.
Thực ra, việc tạo nhân vật kiểu này gần như là bất khả thi ngay từ đầu.
'Inner Lunatic' có nhiều tài năng mang tên [Thiên tài], nhưng theo nguyên tắc, mỗi nhân vật chỉ được sở hữu một.
Bạn có thể chọn nhiều tài năng phụ bên dưới như Tài năng Quỷ dữ hay Tài năng Toàn năng, nhưng [Thiên tài] có chức năng hoàn toàn khác biệt trong game.
Đó là tài năng mà nếu có và phát triển tốt, bạn có thể dễ dàng đứng đầu lĩnh vực của mình.
Đó chính là sức mạnh của thiên tài.
Nhưng tôi đã cho nhân vật này tới hai [Thiên tài].
Có một lý do rất chính đáng cho việc đó.
Trò chơi có một cơ chế gọi là phạt đặc tính.
Nghĩa là bằng cách áp dụng một đặc tính tiêu cực lên nhân vật, bạn có thể bổ sung thêm chỉ số tích cực hoặc đặc tính tốt.
Đây là tính năng mà người mới chơi khó tận dụng, nhưng với tôi thì không khó.
Tôi đã nói rồi. Tôi là dân chơi lão luyện.
Tôi cuộn trang xuống và dừng lại ở một điểm, mắt dán vào dòng chữ hiện lên.
[Cần trích dẫn].
Đó là căn bệnh tôi đang mắc phải, và cũng là số phận nhân vật này sẽ phải chịu đựng.
Không, chính xác hơn không phải là bệnh, mà là một định mệnh đã được an bài. Một thứ số phận vĩ đại và không thể cưỡng lại.
Dù sao thì. Tôi đã có thể nhồi nhét cả hai đặc tính [Thiên tài] vào nhân vật, với cái giá phải trả là [Giới hạn Thời gian].
Một khẩu pháo thủy tinh. Hoặc, nói cách khác, tôi đã tạo ra một nhân vật mà như muốn thốt lên rằng:
"Thế là xong."
Nhân vật này sẽ chết chính xác một năm sau khi được tạo ra.
Có thể kéo dài mạng sống của hắn bằng các bảo vật, nhưng sẽ không dễ dàng.
Không hối hận.
Một tựa game tôi đã chơi qua nhiều lần. Thật phấn khích khi được lang thang khắp lục địa trong hình dáng một nhân vật giống tôi như đúc.
Tôi không nhớ rõ, nhưng chắc chắn tôi đã là một game thủ trước khi mất trí nhớ.
Kiểu như, game thủ chính hiệu, tận trong xương tủy.
"Bắt đầu thôi".
Và tôi làm vậy.
Tôi di chuột đến nút [Tạo nhân vật] và nhấn.
Poof!
Trong chốc lát, có tiếng lách tách của tia điện, theo sau là cảm giác tê rần khắp người.
Tôi ngẩng lên, hơi thở nghẹn lại như thể đang bị một cơn xoáy nuốt chửng.
Tầm nhìn của tôi tối sầm như có một màn đen phủ lên, đồng thời tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cơn đau tôi đang trải qua thật kỳ lạ, chưa từng có bao giờ.
Đột nhiên, một suy nghĩ rợn người lướt qua tâm trí.
"...Mình sắp chết sao? Ngay giữa trận game như thế này?"
Cái chết vốn quá đỗi quen thuộc với tôi, nhưng tôi không muốn chết theo cách này.
Ít nhất là không phải khi tôi chưa sẵn sàng.
Tôi muốn chết theo cách mình muốn.
Nhưng... đây sẽ là kết thúc sao?
Vẫn còn nhiều thứ tôi muốn làm,
những món tôi muốn ăn,
những tựa game tôi muốn chơi...
Và ngay lúc đó, tôi nhận ra.
[Bạn đã tạo nhân vật thành công].
[Tên nhân vật không được chấp nhận].
[Tên nhân vật đã bị cưỡng chế thay đổi!]
Tên... bị cưỡng chế thay đổi ư?
Cùng lúc đó, cơn đau dữ dội vừa hành hạ tôi đột nhiên biến mất. Mắt tôi nhòe đi trong giây lát trước khi tầm nhìn dần trở lại bình thường.
Một luồng ánh sáng ấm áp phủ lên mí mắt khép chặt.
Và rồi—
Khi mở mắt ra, tôi lại một lần nữa hoảng loạn.
"Đây là... đâu?"
Những tấm rèm màu đen bao quanh, tấm thảm nâu trải dưới chân, cùng chiếc nệm bông mềm mại.
Nơi này xa lạ, nhưng lại quen thuộc đến lạ kỳ.
Một tựa game tôi đã chơi đi chơi lại suốt hai năm qua.
Tôi đã—
tỉnh dậy bên trong 'Inner Lunatic'. Trong dinh thự của một trong những phản diện khét tiếng nhất - gia tộc Reinhafer.
Một trong những Dark Master của 'Inner Lunatic', có mối liên hệ sâu sắc với tổ chức tội phạm khủng bố nhất thế giới - The Lunatic.
Tôi nhanh chóng quan sát xung quanh, rồi lao đến chiếc gương gần đó để kiểm tra.
Và đúng như dự đoán, khuôn mặt phản chiếu trong gương vô cùng quen thuộc.
Mái tóc trắng bạc óng ả, đôi mắt tím nhạt trong vắt như nước mưa. Chiếc áo choàng lụa đen điểm hu
y hiệu thanh kiếm gia tộc viền vàng lộng lẫy.
Và một biểu cảm kiêu ngạo đủ khiến bất cứ ai đi ngang phải ngoái lại nhìn.
Tôi đưa tay lên trán, chắc chắn về một điều:
Tôi đã nhập vào Knox von Reinhafer - con trai út gia tộc Reinhafer, kẻ phản diện vĩ đại nhất 'Inner Lunatic'.
Trong khoảnh khắc đó, không hiểu sao câu nói này chợt hiện lên trong đầu:
[Bắt đầu... bằng một cú rơi thảm hại.]


0 Bình luận