• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

SCP-529: Bán Miêu Josie

0 Bình luận - Độ dài: 3,663 từ - Cập nhật:

VÀI NGÀY trôi qua kể từ vụ việc với Buồng Mắt. Tôi đang ở trong phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Bright (hay còn gọi là phòng otaku), từ từ cày cuốc một trò chơi RPG vì nghiên cứu viên đó cho rằng: "Chuyện này là cần thiết cho cuộc thử nghiệm cực kỳ quan trọng." Thực tế, tôi biết rõ rằng có ít hơn 1% khả năng mà chuyện này thực sự liên quan đến một cuộc thử nghiệm hoặc thí nghiệm nào đó... Rắc rối là Tiến sĩ Bright thực sự sở hữu khá nhiều quyền lực và tôi được giao nhiệm vụ phải tuân theo mọi chỉ thị của họ một cách tốt nhất có thể.

Vả lại, đâu phải tôi có việc gì đó đòi hỏi sự chú ý ngay lập tức. Vì tôi không còn được phép thư giãn bằng cách chơi với Buồng Mắt, tôi cảm thấy khá là buồn chán. Bằng cách lặp đi lặp lại một nhiệm vụ đơn điệu không ngừng, tôi đang cố gắng chôn vùi cái cảm giác mất mát và cô đơn của mình.

Nếu tôi ngồi im không làm gì, tâm trí tôi sẽ chỉ lao vào trong những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng nói như vậy, tôi cũng chẳng đủ sức để tham gia vào bất cứ trò gì thách thức về mặt trí tuệ trong tình trạng hiện tại. Do đó, tôi phải thừa nhận, đây là cách hoàn hảo để tôi giết thời gian. Khi tôi tiếp tục quá trình cày cấp không hồi kết một cách có phương pháp - một điều mà bằng cách nào đó dường như gợi nhớ tới sự thiền định, một điều có thể vô tình dẫn đến sự giác ngộ - cánh cửa đột nhiên mở ra.

"Xin chào! ███, cậu có muốn ăn trưa cùng với tôi không?" Iris hỏi, đầu thò vào phòng. Có một hộp cơm trưa đáng yêu đu đưa trên một tay.

Tôi đã ẩn náu trong phòng thí nghiệm của Tiến sĩ Bright kể từ sáng sớm. Chuyện này nghe cứ như là chúng tôi đang tiến hành những thí nghiệm cao siêu, nhưng thực ra tôi chỉ đang ngồi chơi điện tử. Rõ ràng là thời gian đã trôi qua nhanh chóng. Tôi không thể tin rằng đã đến giờ ăn trưa.

Tôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng để kiểm tra thời gian trước khi quay lại nhìn Iris và gật đầu. Xin cô ấy cho tôi thêm một giây, tôi vội vàng lưu trò chơi, tìm chỗ thích hợp để đặt tay cầm chơi game, và chạy nhanh về phía cô ấy.

Iris có vẻ rất phấn chấn và nở nụ cười rạng rỡ. "Xin lỗi vì đột ngột ghé qua. Có phải cậu đang bận làm việc gì đó quan trọng không?"

Tôi nói với cô ấy rằng không có gì quan trọng cả.

"Thật sao? Rất vui khi nghe điều đó! Khi tôi hỏi một số nhân sự khác, họ nói rằng tôi có thể tìm thấy cậu ở đây, ███. Vậy cậu đang làm gì vậy?" cô ấy hỏi.

Tôi nói với cô ấy rằng tôi đang cứu thế giới.

"...Ý cậu là sao?" Mặc dù nghiêng đầu khó hiểu hỏi điều đó, cô ấy vẫn nắm lấy tay tôi, không thể đợi thêm giây phút nào nữa - Thực sự vui vẻ và phấn khích vào hôm nay - và bắt đầu kéo tôi đi theo.

"Có thứ này tôi muốn cho cậu xem. Hãy đi theo tôi," cô ấy nói, giơ ngón tay cái ra để chỉ đường trong một cử chỉ thường không được thực hiện bởi người Nhật.

***

Chúng tôi đi bộ được một lúc, Iris kéo tay tôi suốt. Dọc đường, chúng tôi bước vào thang máy đi lên tầng một. Thật dễ dàng để quên một cách đáng ngạc nhiên, nhưng khu vực mà chúng tôi thường đến để làm việc lại là một phần của cơ sở nghiên cứu chủ yếu dưới lòng đất. Chúng tôi không có nhiều việc phải làm trên bề mặt (cũng không có nhiều việc ở đó ngay từ đầu). Và vì chúng tôi vẫn được coi là một vật thể SCP và phụ kiện của , chuông báo động sẽ khiến an ninh tại điểm vội vã tới quản thúc chúng tôi nếu chúng tôi ở ngoài quá lâu. Vì vậy, lượng thời gian chúng tôi có thể ở bên ngoài khá hạn chế...

"Lối này! Ở đây!" Iris nói, bước đi nhanh nhẹn đến nỗi cô gần như bật nhảy. Cô ấy dẫn tôi tới một khu vực nào đó.

Nó nằm ở trong một cái sân, có lẽ là tại trung tâm của tòa nhà ở tầng một. Tôi chỉ nói "có lẽ" là vì bản thiết kế và sơ đồ mặt bằng của địa điểm nghiên cứu không được công khai để giữ bí mật. Chẳng có ích gì khi mà nơi này quá rộng lớn, ngăn cản tôi hình thành bất kỳ cảm giác nào về phương hướng.

Iris chỉ đơn giản gọi đây là "sân". Về cơ bản nó là một nhà kính được bao quanh bằng kính, nơi có nhiều loại hoa nở rộ bất kể mùa nào. Có tất cả mọi thứ từ những loài cây nhiệt đới cồng kềnh cho đến những nỗ lực của nhân sự nhàm chán nhằm tạo ra dáng vẻ của một vườn rau.

Đó là một mảnh đất hiếm hoi tràn đầy cây xanh ở điểm nghiên cứu vốn chỉ có màu xám và kim loại buồn tẻ. Nhưng độ ẩm ngột ngạt đặc trưng của nhà kính khiến nơi đây trở thành một địa điểm không mấy lý tưởng để nghỉ ngơi và thư giãn. Có một đàn bọ bay xung quanh, và bùn bám đầy người tôi sau khi đi được vài bước chân... Lớn lên ở một thành phố khá gần Tokyo, tôi không có động lực để "trở về với thiên nhiên".

“Tôi sẽ không bao giờ quên được không khí ở đây tuyệt vời đến thế nào,” Iris kêu lên.

Không giống như tôi, rõ ràng bản tính của cô ấy là yêu thích những hoạt động ngoài trời tuyệt vời. Cô ấy vui vẻ hít một hơi thật sâu. Cô ấy có vẻ thích ngắm hoa và giả vờ chụp ảnh. Không những Iris bị cấm mang theo chiếc máy ảnh Polaroid yêu quý của mình, mà cô ấy thậm chí còn không được phép mang theo máy ảnh hoặc những bức ảnh bình thường, nên cô ấy thực sự không thể chụp bất kỳ bức ảnh nào. Tôi cảm thấy hơi tiếc cho cô ấy, nhưng tôi không thể làm gì được. Iris vẫy tôi lại sau khi cô ấy đã chụp đủ ảnh bằng chiếc máy ảnh tưởng tượng được làm từ ngón trỏ và ngón cái từ cả hai bàn tay của cô ấy.

“Tôi đã làm bánh mì kẹp,” cô ấy nói, ngồi trên một chiếc ghế dài trong sân và đặt hộp cơm trưa mang theo lên đùi. Vì lý do nào đó, cô ấy đang nhìn quanh khu vực đó với sự phấn khích không ngừng nghỉ.

…Cô ấy đang tìm kiếm thứ gì đó à?

"Đúng vậy, Bán Miêu Josie đã được nhìn thấy ở chỗ này gần đây. Thực ra, con mèo con đó đáng lẽ phải ở dưới lòng đất, nhưng chắc hẳn là nó đã lẻn ra ngoài vào một thời điểm nào đó," cô ấy nói.

Tôi có thể thề rằng tôi đã từng nghe cái tên đó trước đây. Sau khi suy nghĩ một phút, tôi chợt nhớ ra. Trong chuỗi sự kiện liên quan đến Buồng Mắt, Tiến sĩ Selkie đã nhắc đến cái tên đó.

"À, Buồng Mắt. Luật đó tồn tại là có lý do, nhưng cậu thực sự đã suy sụp kể từ khi bị cấm chơi với chúng," Iris nhận xét.

Cô ấy mở hộp cơm trưa, lấy một chiếc bánh mì kẹp và cắn một miếng lớn. Sau đó cô ấy đưa cho tôi một trong những chiếc bánh mì kẹp được bọc trong màng thực phẩm. Với lòng biết ơn, tôi ngồi xuống cạnh Iris để cùng cô ấy ăn trưa.

"Nên tôi quyết định giới thiệu cho cậu một người bạn dễ thương mới. Có nhiều lý do tại sao cậu không được tương tác với Buồng Mắt, nhưng không có lý do gì cậu không được kết bạn với thứ khác."

Iris... Cô ấy có thể nhận ra tôi đang suy sụp và đã nỗ lực hết mình để làm tôi vui lên. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc. Biết ơn. Nó mang lại cho tôi cảm giác ấm áp dễ chịu. Chỉ riêng sự tử tế của Iris đã đủ để gỡ bỏ nút thắt cô đơn đang lớn dần trong trái tim tôi. Tràn ngập hạnh phúc, tôi cắn vào chiếc bánh mì kẹp của mình. Cô ấy cho rất nhiều mù tạt (một phần lớn những người ở đây cũng thật sự dùng rất nhiều gia vị và nước sốt một cách đáng kinh ngạc), nhưng nó vẫn ngon.

"Tôi cũng cảm thấy cô đơn một chút trong thời gian gần đây. Tôi không được thông báo chi tiết, nhưng Bill - Gấu Kiến Tạo đã mất tích," cô ấy thú nhận.

Ồ, con gấu bông biết đi đó sao.. Tôi biết Iris rất say mê cái thứ đó... Vậy là nó đã mất tích, hả? Chuyện gì có thể đã xảy ra với nó?

"Tôi không biết. Giám đốc điểm - toàn bộ Tổ Chức, về vấn đề đó - dường như cũng không biết. Hiện tại đang trong quá trình điều tra. Nhưng tình hình có vẻ không khả quan... Tôi đã nghe nói rằng một lực lượng đặc nhiệm từ cơ sở khác đã được huy động để xử lý tình hình."

Một lực lượng đặc nhiệm... Giống như những người lính mà tôi đã hành quân cùng ở Công Viên Kinh Hoàng, hay đúng hơn, trong bức ảnh của SCP-823. Những người lính đó khoe khoang rằng họ có thể vô hiệu hóa một thị trấn nhỏ! Tôi cảm thấy việc huy động lực lượng mạnh mẽ như vậy chỉ vì một con thú nhồi bông biết đi là quá mức cần thiết.

"Đồng ý. Tôi đoán họ đang hết sức cẩn trọng vì luôn có khả năng tình huống sẽ phát triển theo những cách khó lường khi có sự tham gia các vật thể SCP." Iris thở dài nặng nề, có lẽ cô ấy đang rất lo lắng cho Gấu Kiến Tạo.

Tuy nhiên, nhìn chung Iris là một cô gái vui vẻ và lạc quan. Thay vì lo lắng về những khả năng khác nhau, cô ấy tập trung vào những điều vui vẻ trong cuộc sống khi cô ấy nở một nụ cười, một lần nữa nhìn xung quanh chúng tôi.

"Như đã nói, để không bị phát điên vì thiếu thứ gì đó dễ thương để ôm trong khi chờ đợi vấn đề liên quan đến Gấu Kiến Tạo được giải quyết... tôi muốn gần gũi hơn với Bán Miêu Josie."

Tôi có thể hiểu lý do của Iris... Nhưng "Bán Miêu Josie" này là loại sinh vật gì vậy? Tiến sĩ Selkie xếp nó cùng phân loại với Gấu Kiến Tạo và Buồng Mắt, nên tôi cho rằng nó là vật thể SCP.

"Đúng vậy. Đó là SCP-529, Bán Miêu Josie. Nhìn chung nó là một con mèo cực kỳ vô hại và cực kỳ đáng yêu với những mảng đốm màu xám. Nhưng đúng như tên gọi, nó chỉ là nửa con mèo mà thôi," Iris nói với nụ cười.

Tôi không hiểu cho lắm. Tôi hoàn toàn nghi ngờ chiếc vòng phiên dịch quanh cổ mình đã không thể dịch chính xác những gì cô ấy nói. Ờ, ý cô ấy là gì khi nói "chỉ là nửa con mèo...?"

"Khó giải thích lắm. Sẽ nhanh hơn nếu cậu tự mình chứng kiến. Bán Miêu Josie rất thích pho mát nên hãy dùng nó làm mồi nhử nhé," Iris gợi ý.

Cô ấy kéo miếng pho mát ra khỏi chiếc bánh mì kẹp đang ăn dở của mình và vẫy nó giữa những ngón tay kẹp chặt trong khi gọi, "Này, Josie! Bán Miêu Josie bé nhỏ dễ thương!"

***

Chỉ một vài giây sau khi giọng nói của Iris vang vọng khắp nhà kính, một âm thanh phát ra từ bên cạnh chiếc ghế mà chúng tôi đang ngồi. Một bụi cây với nhiều quả mọng đỏ đã xào xạc khi một chú mèo thò cái đầu nhỏ xíu ra.

Có lẽ đây chính là Bán Miêu Josie được nhắc tới. Với vẻ mặt thông minh, nó đúng thực là một anh bạn nhỏ đẹp trai (tôi không biết đến tận sau này rằng Josie là con cái, vì vậy mô tả "anh bạn nhỏ đẹp trai" có lẽ không chính xác lắm). Bộ lông xám của nó thật quý phái và trang nghiêm, kiêu hãnh với những vòng xoáy giống như hoa văn. Đôi mắt nó ánh lên sự thông minh. Nhìn qua, đây chỉ là một con mèo bình thường. Thật khó tin đây lại là một vật thể SCP bí ẩn.

"Úi. Mình nên ăn cái này ngay bây giờ khi mà chúng ta đã dụ được em yêu này ra ngoài," Iris nói.

Với cách ứng xử trên bàn ăn không mấy lịch thiệp, Iris ném miếng phô mai được kẹp giữa các ngón tay lên không trung và bắt nó bằng miệng như một con ếch. Điều này đòi hỏi kỹ năng... Nhưng tôi cảm tượng rằng cô ấy sẽ đưa miếng phô mai cho Josie, vì vậy tôi hơi ngạc nhiên khi thấy cô ấy ăn nó.

"Chả có mấy luật hay quy định nào liên quan đến Bán Miêu Josie... nhưng có một hạn chế: Nhân sự không được phép cho em ấy ăn phô mai," Iris nói.

Tại sao lại không chứ? Bởi vi chúng tôi dùng pho mát để dụ em ấy ra ngoài, tôi cá là em ấy khoái món này. Đừng nói với tôi là em ấy sẽ trở nên bạo lực nếu ăn nó và nổi cơn thịnh nộ giết chóc nhé!

"Không, không phải như vậy," Iris nói, khuôn mặt cô ấy hơi căng ra như thể ý tưởng đó làm cô ấy khó chịu.

Cô ấy giải thích: "Chỉ là, nếu em ấy không hài lòng với số lượng pho mát ít ỏi mà cậu đưa cho em ấy, điều đó sẽ khiến em ấy vô cùng đau buồn. Em ấy sẽ rất buồn, thực sự rất... đáng thương. Vì vậy, việc đó đã bị coi là trái luật. Điều đó vẫn không ngăn cản tôi thỉnh thoảng lén lút đưa cho em ấy một ít." Sau khi thú nhận, Iris lè lưỡi một cách tinh nghịch. Trời ạ, mọi thứ về cô ấy đều thật dễ thương!

Trong khi tôi đang bận thư giãn với Iris, Bán Miêu Josie lén lút tiến tới chỗ chúng tôi mà tôi không hề hay biết. Tôi đoán đúng là mèo bước đi rất lặng lẽ. Khi tôi đang suy ngẫm về điều đó, tôi quay lại nhìn xuống Josie khi em ấy đã bước ra khỏi bụi rậm...và bị sốc không nói nên lời! Trời, em ấy thực sự chỉ là nửa con mèo... Đó là suy nghĩ duy nhất tôi có thể nghĩ đến.

Trông giống như Bán Miêu Josie bị cắt làm đôi vậy. Tất cả mọi thứ từ chóp đuôi đến giữa bụng em ấy - chính xác hơn thì là phần cuối của lồng ngực - đã biến mất. Tuy nhiên, em ấy vẫn đi lại như bình thường. Kỳ lạ, nói một cách nhẹ nhàng. Kỳ lạ quá, tôi chớp mắt mấy lần, không thể tin vào mắt mình.

"Như cậu có thể thấy," Iris cười khúc khích nói, thấy sự ngạc nhiên của tôi thật hài hước, "Bán Miêu Josie sống đúng như cái tên của mình; em ấy là một con mèo bị mất đi một nửa cơ thể của mình. không phải nó nằm ngoài phạm vi quang phổ nhìn thấy được của con người. Đơn giản là phần nửa sau không hề tồn tại."

Chẳng có nghĩa lý gì cả. Ồ, nhưng đó chắc hẳn chính xác là điều khiến em ấy trở thành vật thể SCP. Nếu tôi nghĩ về nó một cách logic, chỉ đơn giản sống mà không có nửa cơ thể đã là điều khó khăn rồi. Nhìn bề ngoài thì có thể thấy Josie đã mất gần như toàn bộ các cơ quan nội tạng chính của mình! Tuy nhiên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi điều này, em ấy có vẻ hoàn toàn khỏe mạnh.

"Ồ, whoa!"

Tôi không biết Josie đang nghĩ gì khi em ấy cúi xuống rồi bất ngờ lao tới Iris. Sau đó em ấy trèo lên ngực Iris và bắt đầu liếm môi cô gái trẻ!

"A! Này! C-Chuyện gì xảy ra với em vậy, Josie? Em đúng là một kẻ thích gây sự chú ý!" Iris vui vẻ kêu lên, ôm lấy con mèo.

Tôi cá là Josie chỉ đang liếm sạch mảnh vụn pho mát còn sót lại đã biến mất trong miệng Iris vài giây trước thôi... Nhưng trông họ giống như đang hôn nhau vậy, làm cho tôi cảm thấy không hề thoải mái, giống như đang xem thứ gì đó không phù hợp. Tôi ngoảnh mắt đi.

"Tee-hee! Không phải em ấy rất đặc biệt sao? Đây là Bán Miêu Josie bí ẩn của chúng ta!" Iris khoe khoang, cười rạng rỡ vui vẻ, rõ ràng cảm tưởng rằng con mèo kỳ quái này thích bản thân cô ấy. Chà, tôi cho rằng không cần thiết phải nói ra sự thật nếu như cô ấy đang hạnh phúc.

Nhưng ngay cả khi nhìn kỹ thì đây vẫn là một con mèo kỳ lạ. Nó thực sự không có phần nửa sau. Tuy nhiên, nó vẫn có thể đi lại và nhảy bình thường mà không bị mất thăng bằng.

Tò mò về mặt cắt ngang của nó - phần mà thân nó bị cắt rời - tôi nhìn trộm...chỉ để phát hiện ra phần cơ thể đó đã bị bôi đen. Tôi sợ mình sẽ nhìn thấy nội tạng của con mèo nên thực sự thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

“Nếu cậu tò mò, sao cậu không chạm vào em ấy đi?” Iris đề nghị. Cô ấy ôm chặt Josie trong tay, hướng mặt cắt ngang màu đen về phía tôi.

Đợi đã! Có ổn không khi thò tay vào đó? Nhìn bề ngoài, phần bị đen có vẻ không giống một bề mặt phẳng mà giống một cái lỗ hơn. Nếu tôi thò tay vào, tôi sợ nó sẽ kéo tôi đến đâu đó.

Iris nhìn tôi với vẻ mong đợi đến mức mặc dù lo sợ, tôi vẫn do dự đặt tay lên phần màu đen của Bán Miêu Josie.

Lúc đầu, tôi không thể cảm nhận được gì. Những ngón tay của tôi bị hấp thụ bởi lỗ đen bên trong Josie, cuối cùng gặp phải lực cản nhẹ. Đó là một cảm giác kỳ lạ không giống bất cứ điều gì tôi từng trải qua trước đây. Giống như tôi đang chạm vào một cái lỗ, một thứ thường chỉ tồn tại dưới dạng khái niệm trừu tượng.

“Xin hãy nhẹ nhàng,” Iris nói.

Cô ấy vẫn đang ôm Josie, điều đó khiến tôi có cảm giác như mình đang thực sự chạm vào em ấy. Tôi đột nhiên bắt đầu cảm thấy lo lắng khủng khiếp. Nhưng Josie có vẻ thích thú khi tôi vuốt ve em ấy (nó không giống vuốt ve mà giống như bị hấp thụ hơn) ở bên trong, và bắt đầu kêu gừ gừ một cách hài lòng.

Tôi bắt đầu thoải mái hơn một chút, cảm giác bình yên tràn ngập trong tôi. Dù có chút khác thường nhưng Josie vẫn là một cô mèo xinh đẹp và quyến rũ. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi có thể vuốt ve em ấy thoả thích.

"Á!"

Nhưng có vẻ như tôi đã vuốt ve em ấy quá trớn, vì Josie rít lên giận dữ. Một giây sau, em ấy chộp lấy một chiếc bánh mì kẹp trong hộp cơm trưa và lao đi như một tia chớp.

"Poop... Em ấy chạy mất tiêu rồi. Tôi cũng muốn chạm vào cái lỗ của em ấy!" Iris bĩu môi thất vọng. Nhưng rồi cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ, hạnh phúc vì ít nhất cô ấy cũng được ôm Josie.

"Hee hee! Có rất nhiều thứ hoặc sinh vật nguy hiểm mà cậu không thể tương tác vì nhiều lý do...nhưng cũng có những sinh vật dị thường dễ thương, vô hại như Josie. Tôi hy vọng cậu có cơ hội tiếp cận và tương tác với các thực thể khác nhau xung quanh đây mà không có bất kỳ định kiến nào đối với chúng như là vật thể SCP." Giống như cô ấy đang giảng dạy bài học đạo đức hoặc đang làm PSA. Trong khi nói chuyện, cô ấy chia đều số bánh mì kẹp còn lại cho tôi. Còn dư một cái nên chúng tôi bẻ nó làm đôi và chia sẻ. Sau khi nhét hai nửa tương ứng vào miệng, chúng tôi cười toe toét.

“Thỉnh thoảng cũng thật tuyệt khi chia đôi đồ,” Iris nói. Vẻ mặt hãnh diện của cô ấy như đang hét lên tự hào vì được nói điều gì đó thú vị. Thật đáng yêu!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận