Du Mộng
Hải Hà AI
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Vô Tình Chi Nhân, Hữu Tình Chi Tâm.

Chương 21: Lạn Kha Sơn Thám.

0 Bình luận - Độ dài: 8,630 từ - Cập nhật:

Không một giây suy nghĩ, tôi ném mạnh con dao găm giấu trong ống quần. Nó bay vút đi như một tia chớp đen.

Phập!

Con dao găm cắm ngập vào cổ họng tên thợ săn, cắt đứt tiếng cười man rợ của hắn. Hắn trợn trừng mắt, bàn tay đang giơ dao găm từ từ buông thõng, rồi cả thân người đổ vật xuống đất.

Tôi vội lao đến, kịp thời đỡ lấy Phan Hương trước khi cô ngã vật xuống nền đất ẩm. Thân thể cô nóng hừng hực do năng lượng vừa bùng phát dữ dội, nhưng hơi thở lại yếu ớt, gấp gáp. Quần áo cô rách bươm, dính đầy máu và bụi đất. Gương mặt xinh đẹp giờ đây tái nhợt, mệt mỏi, nhưng đôi mắt màu vẫn cố gắng mở to, nhìn tôi với vẻ nhẹ nhõm và cả chút lo lắng.

"Anh..." Cô khẽ gọi, giọng yếu ớt, gần như không nghe thấy. "Anh… Sơn… anh ấy…" Ánh mắt cô hướng về phía Hoàng Sơn đang nằm bất động cách đó không xa, máu vẫn không ngừng tuôn ra từ vết thương lớn trên ngực. "Mau… mau cứu anh ấy trước..."

Nói rồi, đôi mắt cô từ từ khép lại, Phan Hương ngất lịm đi trong vòng tay tôi, kiệt sức hoàn toàn sau trận chiến sinh tử và nỗi lo lắng cho người bạn đồng hành.

Tôi nhìn cô gái đang bất tỉnh trong tay, rồi lại nhìn Hoàng Sơn đang nằm nguy kịch dưới đất, không có thời gian để chần chừ. Phải tìm một nơi an toàn để sơ cứu cho cả hai người họ ngay lập tức.

Tôi cẩn thận bế Phan Hương lên, cô gái nhẹ bẫng trong vòng tay tôi. Rồi tôi dùng chút sức lực còn lại, nâng Hoàng Sơn lên vai. Dù cơ thể cũng đang rã rời vì kiệt sức và thương tích, nhưng ý nghĩ phải cứu sống hai người bạn đồng hành đã tiếp thêm cho tôi một sức mạnh kỳ lạ.

Tôi vận dụng Thiên Nhãn, quét nhanh khu vực xung quanh, tìm kiếm một nơi ẩn nấp kín đáo và an toàn. Gần đó, ẩn sau một thác nước nhỏ đổ xuống từ vách đá rêu phong, Thiên Nhãn của tôi phát hiện ra một cửa hang động tự nhiên, khá rộng rãi và khô ráo, lại được che chắn bởi màn nước và cây cối rậm rạp, rất khó bị phát hiện từ bên ngoài.

Tôi cõng Hoàng Sơn, bế Phan Hương, cẩn thận di chuyển về phía hang động. Bước chân tôi nặng nề, hơi thở gấp gáp, nhưng tôi không dám dừng lại. Mỗi giây phút trôi qua đều có thể là ranh giới giữa sự sống và cái chết đối với Hoàng Sơn.

Sau khi đưa cả hai an toàn vào hang, tôi quay lại chiếc xe khách tan hoang. Mọi hành khách đã chạy trốn hết, chỉ còn lại những mảnh kính vỡ, ghế ngồi xô lệch, và dấu vết của cuộc chiến. May mắn thay, chiếc ba lô hành lý của tôi và Hoàng Sơn vẫn còn nguyên vẹn ở cuối xe. Tôi vội vàng lục tìm trong ba lô của mình, lấy ra bộ dụng cụ y tế dự phòng mà CUI đã trang bị  một bộ khá đầy đủ với băng gạc, thuốc sát trùng, thuốc giảm đau, chỉ khâu, và cả vài loại thuốc đặc trị hiệu quả cao cho những vết thương do năng lượng siêu nhiên gây ra.

Cẩn thận mang theo bộ dụng cụ y tế, tôi quay trở lại hang động. Bên trong hang khá tối, nhưng không khí lại khô ráo và tương đối ấm áp hơn bên ngoài. 

Trước hết, tôi phải xử lý vết thương nghiêm trọng của Hoàng Sơn. Vết thương trên ngực hắn rất sâu, do một loại vũ khí năng lượng nào đó gây ra, không chỉ gây mất máu nhiều mà còn để lại năng lượng dị thường gây cản trở quá trình tự hồi phục. Tôi cẩn thận dùng thuốc sát trùng đặc chế của CUI rửa sạch vết thương, loại bỏ những mảnh vụn kim loại hoặc tinh thể năng lượng còn sót lại, rồi dùng chỉ khâu y tế chuyên dụng khâu lại vết rách một cách tỉ mỉ. Máu vẫn rỉ ra, nhưng đã ít hơn trước. Tôi tiếp tục dùng băng gạc dày băng chặt vết thương, cố gắng cầm máu tối đa. Sau đó, tôi tiêm cho hắn một liều thuốc giảm đau và thuốc chống nhiễm trùng liều cao.

Xong việc sơ cứu cho Hoàng Sơn, tôi mới quay sang kiểm tra tình trạng của Phan Hương. Vết thương của cô chủ yếu là bỏng nhẹ do chính năng lượng Hỏa hệ của mình gây ra khi mất kiểm soát, và vài vết xây xát do va chạm. Không quá nghiêm trọng về mặt thể xác. Vấn đề lớn nhất của cô là sự kiệt quệ năng lượng và sự bất ổn của phong ấn. Tôi chỉ có thể giúp cô làm sạch các vết thương, bôi thuốc mỡ trị bỏng, và truyền cho cô một chút năng lượng Thiên Nhãn ôn hòa để giúp cô ổn định lại tinh thần.

Hoàn thành việc sơ cứu cho cả hai, tôi mới có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi. Cả người tôi đau nhức ê ẩm, đầu vẫn còn ong ong sau khi sử dụng Thiên Nhãn quá mức. Tôi dựa lưng vào vách đá lạnh lẽo, nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa hơi thở và năng lượng hỗn loạn trong cơ thể.

Không biết bao lâu đã trôi qua, có lẽ là vài tiếng đồng hồ, Hoàng Sơn khẽ rên lên một tiếng rồi từ từ mở mắt. Hắn nhăn mặt vì đau đớn, đưa tay lên ôm lấy ngực, rồi ngơ ngác nhìn quanh.

"Ta… ta đang ở đâu đây?" Giọng hắn khàn đặc, yếu ớt. "Phan… Phan Hương đâu? Cô ấy có sao không?" Câu hỏi đầu tiên của hắn lại là về người bạn đồng hành mới quen. Xem ra, dù tính tình nóng nảy, nhưng Hoàng Sơn thực sự là người tốt bụng và trọng tình nghĩa.

"Huynh tỉnh rồi à?" Tôi bước lại gần, đỡ hắn ngồi dậy dựa vào vách hang. "Cô ấy đây." Tôi chỉ tay về phía Phan Hương vẫn đang nằm ngủ say bên cạnh. "Không sao cả, chỉ là kiệt sức thôi. Vết thương của cô ấy không nặng."

Hoàng Sơn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. "Còn huynh? Ta thấy… lúc đó huynh một mình ở lại… Bọn chúng đông lắm…"

"Không sao," tôi đáp, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Giải quyết xong rồi." Tôi không muốn kể lại chi tiết trận chiến đẫm máu vừa rồi, không muốn hắn lo lắng thêm.

Hoàng Sơn thở phào nhẹ nhõm khi biết Phan Hương an toàn, nhưng nỗi lo lắng trong mắt hắn vẫn chưa tan biến hoàn toàn khi nhìn tôi. "Huynh chắc chứ? Ta thấy…" Hắn ngừng lại, có lẽ nhận ra vẻ mệt mỏi và những vết máu khô còn vương trên người tôi. "Thôi, huynh không muốn nói thì thôi."

"Không có gì nghiêm trọng đâu," tôi trấn an. "Quan trọng là bây giờ chúng ta đều an toàn. Huynh thấy trong người thế nào? Vết thương còn đau nhiều không?"

Hoàng Sơn nhăn mặt, chạm nhẹ vào vết băng trên ngực. "Còn đau, nhưng đỡ hơn nhiều rồi. Cũng may là thuốc của huynh tốt." Hắn nhìn quanh hang động ẩm ướt. "Mà chúng ta đang ở đâu đây? Sao lại đến được đây?"

"Một hang động gần chỗ chúng ta bị phục kích," tôi giải thích ngắn gọn. "Ta tìm thấy nơi này sau khi… giải quyết xong bọn chúng. Tạm thời ẩn nấp ở đây sẽ an toàn hơn."

"Vậy là huynh đã hạ hết bọn chúng?" Hoàng Sơn trợn tròn mắt kinh ngạc, dù hắn đã phần nào đoán được, nhưng vẫn không khỏi sốc trước khả năng của tôi.

Tôi chỉ khẽ gật đầu, không muốn đào sâu vào chi tiết trận chiến. Thay vào đó, tôi chuyển chủ đề, giọng nghiêm túc hơn. "Sơn huynh, lúc hai người rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao huynh lại bị thương nặng như vậy?"

Nghe tôi hỏi, vẻ mặt Hoàng Sơn trở nên nghiêm trọng trở lại, pha lẫn chút tức giận và có phần… xấu hổ. Hắn im lặng một lúc, dường như đang sắp xếp lại những ký ức hỗn loạn.

"Sau khi huynh bảo bọn ta chạy trước," Hoàng Sơn bắt đầu kể, giọng trầm xuống, "Ta cố gắng dẫn Hương chạy theo hướng Đông Nam như huynh chỉ. Địa hình trong rừng phức tạp, cây cối rậm rạp, lại thêm trời tối dần, nên tốc độ của bọn ta không nhanh lắm. Ta vừa chạy vừa phải cảnh giác đề phòng bọn thợ săn có thể đuổi kịp từ phía sau hoặc phục kích đâu đó."

Hắn ngừng lại, hít một hơi sâu. "Chạy được khoảng mười phút thì ta nghe thấy tiếng đánh nhau dữ dội từ phía huynh. Rồi đột nhiên, tiếng súng dừng lại. Ta lo lắng không biết huynh thế nào, nhưng vẫn cố gắng dẫn Hương chạy tiếp, vì huynh đã dặn dò như vậy."

"Nhưng," giọng Hoàng Sơn trở nên căng thẳng hơn, "Khi bọn ta vừa đến được một khoảng đất trống nhỏ, định tìm chỗ ẩn nấp, thì đột nhiên từ trong lùm cây gần đó, năm tên áo đen khác nhảy xổ ra, chặn đường bọn ta. Bọn chúng… hình như là một nhóm khác, không cùng bọn truy đuổi huynh lúc nãy. Trang bị của chúng có vẻ khác."

Một nhóm khác sao? Tôi nhíu mày. Chẳng lẽ "Dự án Chim Ưng" cử đến hai đội? Hay đây là một thế lực khác, cũng đang nhắm vào Phan Hương, hoặc vô tình chạm trán?

"Bọn chúng không nói nhiều lời," Hoàng Sơn kể tiếp, nắm tay siết chặt lại. "Chúng lao thẳng vào tấn công Phan Hương. Mục tiêu của chúng rất rõ ràng Ta tất nhiên không thể đứng nhìn, liền lao vào chặn bọn chúng lại. Năm tên đó thực lực không hề yếu, phối hợp cũng rất ăn ý. Ta một mình chống đỡ khá vất vả, vừa phải bảo vệ Hương, vừa phải đối phó với bọn chúng."

"Rồi sao nữa?" Tôi sốt sắng hỏi.

"Ta cố gắng cầm cự," Hoàng Sơn nghiến răng, "Nhưng bọn chúng quá đông, lại dùng những chiêu thức rất hiểm hóc. Ta sơ ý bị một tên đánh lén từ phía sau, lĩnh trọn một đòn năng lượng vào ngực. Chính là vết thương này đây." Hắn chỉ vào lớp băng gạc dày trên ngực mình. "Ngay lúc đó, Phan Hương thấy ta bị thương nặng, cô ấy… cô ấy đột nhiên bộc phát. Lúc đấy cô ấy cực kì đáng sợ."

Hoàng Sơn ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Phan Hương đang say ngủ vẫn còn chút kinh ngạc và sợ hãi. "Ngọn lửa trên người cô ấy bùng lên dữ dội, màu đỏ sẫm như máu. Cô ấy gào thét, lửa của cô ấy không chỉ nóng bỏng, mà còn mang theo một sức mạnh hủy diệt kỳ lạ, thiêu cháy cả linh hồn hay sao ấy. Bốn tên trong số chúng bị ngọn lửa đó thiêu thành tro trong nháy mắt, không kịp kêu lên một tiếng nào."

Ngọn lửa đỏ sẫm? Mang sức mạnh hủy diệt linh hồn? Tôi nhíu mày suy nghĩ. Đó không giống với năng lực Hỏa hệ thông thường. Chẳng lẽ… đó là do ảnh hưởng của cái phong ấn âm hàn kia? Khi bị kích động đến cực điểm, hai luồng năng lượng xung đột đã dung hợp lại, tạo thành một dạng sức mạnh mới, mạnh mẽ hơn nhưng cũng nguy hiểm và khó kiểm soát hơn? Hay đó mới là bản chất “Ngọn lửa của Hương thiêu cháy bọn chúng sau khi bộc phát sức mạnh, sau đó cô ấy cũng gần như kiệt sức hoàn toàn. Tên còn lại, chính là cái thằng mặt sẹo lợi dụng lúc đó lao đến định kết liễu cô ấy. May mà… huynh đến kịp."

Tôi gật đầu, nhìn về phía Phan Hương vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đặn hơn một chút. Phong ấn và năng lực xung đột trong người cô ấy thực sự là một vấn đề nan giải. Không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân cô ấy, mà còn tiềm ẩn nguy cơ bùng phát khó lường. Việc giúp cô ấy hóa giải hoặc ít nhất là kiểm soát được nó, trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Nhưng với thông tin hạn chế và khả năng có hạn của tôi lúc này, tôi thực sự chưa biết phải bắt đầu từ đâu.

Ánh lửa trại nhỏ bập bùng soi rọi vách đá ẩm ướt của hang động, xua đi phần nào cái lạnh lẽo và tăm tối của màn đêm núi rừng. Tiếng tí tách của củi khô cháy hòa cùng tiếng thác nước róc rách từ bên ngoài vọng vào, tạo nên một không gian tạm thời yên bình giữa cơn bão táp vừa qua. Tôi ngồi dựa lưng vào vách đá, lặng lẽ điều hòa lại chút năng lượng hỗn loạn còn sót lại sau trận chiến, mắt không rời khỏi hai người bạn đồng hành đang dần hồi phục.

Hoàng Sơn, sau khi được tôi sơ cứu vết thương ở ngực và nghỉ ngơi một lát, đã có thể ngồi dậy được, dù gương mặt vẫn còn tái nhợt và thỉnh thoảng lại nhăn mặt vì đau. Hắn im lặng hơn hẳn thường ngày, có lẽ dư âm của trận chiến sinh tử và sự bộc phát đáng sợ của Phan Hương vẫn còn ám ảnh.

Một lúc sau, Phan Hương cũng khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cô bé từ từ mở mắt ngơ ngác nhìn quanh, rồi khi nhận ra khung cảnh hang động xa lạ và hai chúng tôi đang ngồi bên cạnh, cô vội vàng ngồi bật dậy, ánh mắt có chút hoảng hốt.

"Đây… đây là đâu? Chúng ta… thoát được rồi sao?" Giọng cô yếu ớt, khàn đặc.

"Yên tâm, tạm thời an toàn rồi," tôi đáp, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất. "Chúng ta đang ở trong một hang động gần đó."

Phan Hương thở phào nhẹ nhõm, rồi ánh mắt cô chợt dừng lại nơi Hoàng Sơn, gương mặt lại thoáng chút lo lắng. "Anh… vết thương của anh…"

Hoàng Sơn xua tay, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. "Không sao, không sao. Vết thương nhỏ thôi, nhờ Lý Hạ huynh cả đấy. Em không cần bận tâm." Nhưng nhìn lớp băng gạc thấm máu trên ngực hắn, ai cũng biết vết thương đó không hề nhỏ chút nào.

Ba người chúng tôi ngồi lại bên đống lửa, không ai nói gì thêm, chìm vào những suy nghĩ riêng. Không khí có chút ngượng ngùng và nặng nề. Cuộc phục kích bất ngờ và trận chiến vừa rồi đã phơi bày sự nguy hiểm thực sự của hành trình này, và cả những bí mật, những gánh nặng mà mỗi người chúng tôi đang mang trong lòng.

Phan Hương, sau khi đã bình tâm hơn, cô nhìn tôi với vẻ tò mò. "Anh Hạ," cô khẽ hỏi, giọng vẫn còn chút yếu ớt nhưng đã rõ ràng hơn. "Em nghe anh nói ban đầu định đi về phương Nam, đến thành phố Hồ Chí Minh. Nếu không phiền, anh có thể cho em biết lý do được không? Tại sao lại nhất định phải đến đó vào thời điểm này?"

Hoàng Sơn đang loay hoay kiểm tra lại vết băng trên ngực cũng ngẩng lên, tỏ vẻ hứng thú. "Đúng đó huynh! Tự nhiên huynh nói đi vào Nam, mà còn có vẻ rất quyết tâm. Có chuyện gì quan trọng lắm hả?"

Tôi nhìn hai người lòng thoáng chút ngập ngừng. Chuyện về lễ kỷ niệm ở TP.HCM thực ra chỉ là một cái cớ ban đầu, một mục tiêu mơ hồ để tôi bắt đầu hành trình độc lập. Nhưng có lẽ, chia sẻ một chút về bối cảnh lịch sử cũng không sao, vừa để giải đáp thắc mắc của họ, vừa là một cách để chúng tôi hiểu nhau hơn.

"Không hẳn là chuyện gì quá quan trọng đối với cá nhân tôi," tôi đáp, "Chỉ là tôi nghe nói, vào ngày 30 tháng 4 năm tới, tại thành phố Hồ Chí Minh sẽ diễn ra một lễ kỷ niệm rất lớn, quy mô hoành tráng chưa từng có."

"Lễ kỷ niệm?" Hoàng Sơn hỏi ngay, bản tính tò mò của hắn lại trỗi dậy. "30 tháng 4… nghe quen quen… hình như là ngày… ngày gì đó lịch sử?" Hắn gãi đầu, cố gắng nhớ lại chút kiến thức lịch sử ít ỏi của mình.

Phan Hương tiếp lời: "Là Lễ Kỷ niệm 75 năm Ngày Giải phóng và Thống nhất đất nước ạ." Ánh mắt cô ánh lên một chút tự hào dân tộc. "Nghe nói năm nay là năm chẵn, lại đúng vào giai đoạn đất nước và toàn Liên Minh Á-Đại Dương đang trên đà phục hồi mạnh mẽ sau WWIV, nên sẽ được tổ chức cực kỳ trọng thể."

"75 năm? Thống nhất đất nước?" Hoàng Sơn nhíu mày, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác. "Ta tưởng… cái vụ thống nhất đó… là từ lâu lắm rồi cơ mà? Sao bây giờ lại kỷ niệm lớn thế?"

Tôi và Phan Hương nhìn nhau, khẽ mỉm cười trước sự ngây ngô của Hoàng Sơn. Xem ra kiến thức lịch sử của hắn thực sự có hạn.

"Sơn huynh này," tôi bắt đầu giải thích một cách từ tốn, cố gắng dùng những từ ngữ đơn giản nhất. "Ngày 30 tháng 4 mà chúng ta đang nói đến, không phải là ngày thống nhất năm 1975 trong lịch sử cũ đâu. Mà là kỷ niệm một sự kiện khác, cũng mang ý nghĩa thống nhất và giải phóng, diễn ra vào năm 2204."

"2204?" Hoàng Sơn vẫn chưa hiểu.

Phan Hương kiên nhẫn giải thích thêm: "Anh Sơn này, anh có nhớ về Chiến tranh Thế giới lần thứ tư không? Cuộc chiến tàn khốc kéo dài suốt nửa sau thế kỷ 22 ấy?"

"À… cái đó thì ta có nghe loáng thoáng," Hoàng Sơn gật gù. "Ông nội ta kể ngày xưa chiến tranh ghê lắm, bom đạn ì đùng, người chết như rạ. May mà quê ta ở Huế không bị ảnh hưởng nhiều."

"Đúng vậy," tôi tiếp lời. "Cuộc chiến đó kéo dài từ khoảng những năm 2150 đến tận năm 2200. Nguyên nhân thì phức tạp lắm, từ tranh chấp tài nguyên, khủng hoảng năng lượng, biến đổi khí hậu, đến sự trỗi dậy của các thế lực đế quốc mới như Bồ Đào Nha và phản ứng cứng rắn của các cường quốc khác như Nga…" Tôi cố gắng tóm tắt lại những nguyên nhân sâu xa và trực tiếp một cách ngắn gọn. "Nói chung, đó là một cuộc chiến toàn cầu thực sự, tàn khốc hơn bất kỳ cuộc chiến nào trước đó, với đủ loại vũ khí hủy diệt: hạt nhân chiến thuật, vũ khí sinh học, hóa học, chiến tranh mạng…"

"Ghê vậy?" Hoàng Sơn rùng mình. "Vậy… nước mình có bị cuốn vào không?"

"Việt Nam chúng ta lúc đó," Phan Hương nói, "nhờ sự lãnh đạo sáng suốt và nỗ lực của toàn dân, đã may mắn giữ được sự ổn định tương đối, không bị tàn phá nặng nề như nhiều khu vực khác trên thế giới. Chúng ta thuộc Liên Minh Á-Đại Dương, gọi tắt là AOP, cùng với Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc… Khối AOP giữ vai trò trung lập trong cuộc chiến chính giữa Nga và phương Tây."

"Nhưng trung lập không có nghĩa là hoàn toàn yên ổn," tôi bổ sung. "Chiến tranh kinh tế ảnh hưởng toàn cầu, khu vực Đông Nam Á cũng xảy ra xung đột cục bộ do tranh giành ảnh hưởng giữa các cường quốc. Nhiều nước láng giềng của chúng ta bị suy yếu nghiêm trọng, thậm chí sụp đổ về chính trị." Tôi dừng lại một chút, nhớ lại những gì mình đã tìm hiểu về lịch sử khu vực giai đoạn này. "Trong bối cảnh hỗn loạn đó, Việt Nam không chỉ giữ vững được mình mà còn vươn lên mạnh mẽ."

"Vươn lên mạnh mẽ?" Hoàng Sơn tò mò. "Là sao?"

"Sau khi WWIV kết thúc vào khoảng năm 2200," tôi giải thích tiếp, "nhiều quốc gia láng giềng rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn. Ví dụ như Campuchia, bị các thế lực bên ngoài giật dây, gây hấn, thậm chí xâm lược biên giới nước ta. Lào thì kinh tế kiệt quệ. Thái Lan thì do chọn sai phe cánh nên cũng bị ảnh hưởng nặng nề, lại còn gây sự với ta. Myanmar thì chìm trong nội chiến."

"Khi đó, để bảo vệ an ninh quốc gia và ổn định khu vực," Phan Hương nói với ánh mắt cô ánh lên niềm tự hào về lịch sử đất nước, "Việt Nam đã có những hành động quyết đoán. Chúng ta đã giúp đỡ Lào và sau đó tiến tới thống nhất trong hòa bình. Đã phản công mạnh mẽ, chiếm quyền kiểm soát và ổn định tình hình Campuchia. Đã đánh bại các lực lượng gây hấn từ Thái Lan, thiết lập vùng ảnh hưởng để đảm bảo an ninh phía Tây. Và thiết lập vùng đệm an ninh với Myanmar."

Hoàng Sơn nghe đến đây thì mắt tròn mắt dẹt. "Vậy là… nước mình bây giờ… lớn hơn hồi xưa nhiều hả?"

"Có thể nói là phạm vi ảnh hưởng và vai trò lãnh đạo của Việt Nam trong khu vực Đông Nam Á đã được củng cố và mở rộng rất nhiều sau giai đoạn đó," tôi nói. "Và cái ngày 30 tháng 4 năm 2204 mà chúng ta đang nói đến, chính là ngày đánh dấu sự kết thúc của giai đoạn hỗn loạn đó, ngày mà khối liên kết Việt Nam - Lào - Campuchia được hình thành vững chắc, hoặc ngày mà chúng ta đẩy lùi hoàn toàn các mối đe dọa cuối cùng từ bên ngoài. Đó là một mốc son chói lọi, tượng trưng cho sự thống nhất, tự cường và khả năng vươn lên của dân tộc sau thảm họa chiến tranh thế giới."

"Ồ… ra là vậy." Hoàng Sơn gật gù, vẻ mặt đã hiểu ra phần nào. "Vậy lễ kỷ niệm 75 năm ở Sài Gòn năm sau chắc chắn là lớn lắm đây. Nghe huynh kể làm ta cũng muốn vào đó xem thử."

Tôi mỉm cười. "Đúng vậy. Lễ kỷ niệm lớn như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất đông người từ khắp nơi đổ về, không chỉ trong nước mà cả trong liên minh AOP. Sẽ có diễu binh quy mô lớn, trình diễn công nghệ quân sự mới nhất, các hoạt động văn hóa đặc sắc… Đó là cơ hội tốt để quan sát tình hình, thu thập thông tin, và có thể… tìm kiếm một vài cơ hội hoặc manh mối nào đó." Tôi giải thích lý do ban đầu mình muốn đến đó, dù bây giờ kế hoạch đã phải thay đổi.

Hoàng Sơn và Phan Hương đều gật gù, hiểu rõ hơn về mục tiêu ban đầu của tôi. Nhưng đồng thời, họ cũng nhận thức rõ hơn về sự nguy hiểm khi phải đối mặt với "Dự án Chim Ưng" đang ráo riết truy lùng.

"Nhưng giờ mà đi vào Nam thì đúng là quá nguy hiểm thật," Hoàng Sơn nói, vẻ hào hứng ban nãy đã lắng xuống. "Bọn chó chết kia chắc chắn đã đoán được hướng đi của chúng ta.”

Tôi gật đầu đồng tình. "Huynh nói phải. Cuộc phục kích vừa rồi cho thấy chúng đã nắm được hướng đi của chúng ta. Tiếp tục đi về thành phố Hồ Chí Minh lúc này không khác gì tự lao đầu vào chỗ chết."

"Nhưng… nếu không đi về Nam, thì chúng ta đi đâu bây giờ?" Phan Hương hỏi, giọng đầy vẻ hoang mang. Cô bé vừa mới trốn thoát khỏi một cơn ác mộng, lại lập tức đối mặt với một tương lai vô định khác.

Tôi nhìn đống lửa trại đang cháy tí tách, suy nghĩ mông lung. Mục tiêu ban đầu của tôi là đến thành phố Hồ Chí Minh để tham dự lễ kỷ niệm, hy vọng tìm kiếm chút manh mối hoặc cơ hội trong bầu không khí đông đúc, hỗn tạp đó. Nhưng tình hình hiện tại đã thay đổi. An toàn của cả nhóm phải được đặt lên hàng đầu.

"Có lẽ… chúng ta nên thay đổi lộ trình," tôi nói chậm rãi. "Đi ngược lại về phía Bắc thì sao?"

"Về Bắc?" Hoàng Sơn ngạc nhiên. "Sao lại quay lại?"

"Không phải quay lại hoàn toàn," tôi giải thích. "Mà là tìm một hướng đi khác, bất ngờ hơn, để cắt đuôi bọn chúng. Hơn nữa, từ đây đến ngày lễ kỷ niệm 30/4 năm sau vẫn còn nhiều thời gian. Chúng ta không nhất thiết phải đến thành phố Hồ Chí Minh ngay lập tức." Tôi nhìn hai người bạn. "Đi về phía Bắc, chúng ta có thể tìm một nơi nào đó tạm thời ẩn náu, nghỉ ngơi, hồi phục sức lực, và quan trọng hơn, là tìm cách giải quyết vấn đề của Hương." Tôi hướng ánh mắt về phía Hương.

Phan Hương nghe vậy, ánh mắt cô thoáng chút ngạc nhiên. "Vấn đề… của em?"

"Đúng vậy," tôi gật đầu. "Cái phong ấn trên người em quá nguy hiểm. Chúng ta cần tìm cách hóa giải nó, hoặc ít nhất là giúp cô kiểm soát được năng lượng, trước khi tiếp tục hành trình." Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện với anh Hàn. Có lẽ đi về phía Bắc, gần kinh kỳ hơn, sẽ dễ dàng hơn cho anh ấy trong việc tìm kiếm thông tin và giúp đỡ.

"Nhưng mà…" Phan Hương ngập ngừng. "Làm vậy có ảnh hưởng đến kế hoạch của hai anh không? Em… không muốn vì mình mà làm phiền đến hai người…"

"Đừng nói vậy," Hoàng Sơn lập tức xen vào, giọng đầy nghĩa khí. "Chúng ta đã là bạn đồng hành rồi mà. Chuyện của em cũng là chuyện của bọn anh, Hơn nữa, nếu em cứ mất kiểm soát như lúc nãy, thì không chỉ em gặp nguy hiểm, mà bọn anh cũng khó lòng an toàn được." Hắn nói rồi lại quay sang tôi. "Lý Hạ huynh thấy sao? Quay về Bắc một chuyến, tìm cách chữa trị cho Hương, rồi chúng ta lại tính tiếp đường vào Nam?"

Tôi gật đầu. "Ta thấy cũng hợp lý. Như vậy cũng là tạo bất ngờ cho bọn 'Chim Ưng'. Chúng sẽ không ngờ chúng ta lại quay ngược lại."

"Vậy thì… đi đâu về Bắc bây giờ?" Hoàng Sơn hỏi. "Về lại mấy tỉnh miền núi à? Hay về gần Hà Nội?"

Đúng lúc đó, Phan Hương đột nhiên lên tiếng, giọng cô có chút ngập ngừng nhưng lại ánh lên vẻ tò mò, hứng thú. "Hay là… chúng ta đến Bắc Ninh thử xem?"

"Bắc Ninh?" Tôi và Hoàng Sơn cùng ngạc nhiên nhìn cô. "Sao lại là Bắc Ninh?"

Phan Hương kể: "Hồi còn nhỏ, em rất thích đọc sách lịch sử và truyện cổ tích. Tôi nhớ có đọc được một truyền thuyết rất hay về núi Lạn Kha ở Bắc Ninh, bây giờ người ta hay gọi là núi Phật Tích đó ạ."

"Núi Lạn Kha? Truyền thuyết gì vậy?" Hoàng Sơn tò mò hỏi.

"Tương truyền rằng," Phan Hương bắt đầu kể, giọng cô trở nên nhẹ nhàng, mơ màng hơn, "Xưa kia có một người tiều phu tên là Vương Chất, một hôm lên núi đốn củi thì thấy hai vị tiên ông đang ngồi đánh cờ dưới gốc cây cổ thụ. Ông dừng lại xem, thấy ván cờ quá hấp dẫn nên cứ đứng xem mãi mà quên cả thời gian. Bên cạnh có một quả đào tiên, ông đói bụng liền lấy ăn. Đến khi ván cờ kết thúc, một vị tiên ông mới nói: 'Ngươi xem một ván cờ mà đã bao nhiêu năm tháng trần gian trôi qua rồi đó. Cán búa của ngươi cũng đã mục nát cả rồi kìa'."

"Vương Chất nhìn lại chiếc rìu của mình, quả nhiên thấy cán rìu bằng gỗ đã mục ruỗng thành tro bụi. Ông hoảng sợ vội vàng chạy về nhà, thì thấy cảnh vật đã hoàn toàn thay đổi, người thân bạn bè không còn ai nhận ra ông nữa. Thì ra, chỉ xem một ván cờ trên núi Lạn Kha, mà dưới trần gian đã trôi qua mấy trăm năm."

Hoàng Sơn nghe xong há hốc mồm. "Ghê vậy sao? Xem cờ thôi mà mất mấy trăm năm?"

Tôi cũng cảm thấy khá thú vị trước câu chuyện này. Núi Lạn Kha cán rìu mục nát… Một truyền thuyết mang đậm màu sắc Đạo giáo về sự tương đối của thời gian, về chốn tiên cảnh thoát tục.

"Không chỉ có vậy đâu," Phan Hương kể tiếp, ánh mắt cô sáng lên. "Người ta còn đồn rằng, núi Lạn Kha là nơi linh khí hội tụ, có nhiều hang động bí ẩn thông đến các cõi giới khác. Và trên đỉnh núi, ngoài ngôi chùa Phật Tích cổ kính, còn có những dấu tích của các vị tiên nhân để lại, những bàn cờ đá, những bài thơ khắc trên vách núi…"

Tôi im lặng lắng nghe, lòng chợt dấy lên một sự tò mò.

"Hay là… chúng ta đến đó thử xem?" Tôi đề nghị, quay sang nhìn Hoàng Sơn và Phan Hương. "Bắc Ninh cũng nằm trên đường về Bắc, không quá xa xôi. Đến đó tham quan di tích, tìm hiểu truyền thuyết, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ?"

Hoàng Sơn vốn thích khám phá, nghe kể về tiên cảnh và bàn cờ đá thì mắt sáng rực lên. "Được đó, nghe thú vị quá. Đi xem tiên nhân đánh cờ, biết đâu lại học được bí kíp gì đó thì sao" Hắn hào hứng.

Phan Hương cũng gật đầu đồng ý. "Tôi cũng muốn đến đó xem thử. Nghe nói cảnh vật trên núi rất đẹp."

Vậy là quyết định được đưa ra. Chúng tôi sẽ tạm hoãn hành trình về phương Nam, thay đổi lộ trình, hướng về phía Bắc Ninh, tìm đến ngọn núi Lạn Kha huyền thoại, nơi được mệnh danh là chốn Phật Tích linh thiêng. Một quyết định có phần ngẫu hứng, nhưng lại mang đến một niềm hy vọng và sự tò mò mới mẻ cho cả ba chúng tôi trên con đường đầy bất trắc phía trước.

Hang động ẩm ướt không phải là nơi lý tưởng để nghỉ ngơi lâu dài. Sau khi quyết định xong hướng đi mới, chúng tôi tranh thủ chợp mắt thêm một lát để lấy lại sức. Hoàng Sơn tuy vết thương còn đau nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn hẳn, có lẽ câu chuyện về núi Lạn Kha đã khơi gợi sự tò mò và hứng thú của hắn. Phan Hương thì sau khi được tôi dùng năng lượng Thiên Nhãn ôn hòa điều hòa lại khí tức, cộng thêm việc xác định được một điểm đến cụ thể thay vì cứ lang thang vô định, tâm trạng cũng đã ổn định hơn nhiều, cô thiếp đi nhanh chóng, hơi thở đều đặn.

Khi những tia nắng yếu ớt đầu tiên của ngày mới bắt đầu len lỏi qua những kẽ lá rậm rạp bên ngoài cửa hang, tôi khẽ đánh thức hai người bạn đồng hành dậy. Chúng tôi không thể ở lại đây quá lâu, bọn thợ săn "Chim Ưng" tuy đã bị đẩy lui nhưng không ai biết chúng có quay lại hay không.

Ba người chúng tôi nhanh chóng thu dọn lại ít đồ đạc ít ỏi, kiểm tra lại vết thương và tình trạng sức khỏe, rồi lặng lẽ rời khỏi hang động, xóa đi mọi dấu vết có thể. Khu rừng buổi sớm mai trong lành và tĩnh lặng, tiếng chim hót líu lo, sương đêm còn đọng trên lá long lanh dưới ánh nắng. Khung cảnh yên bình này trái ngược hoàn toàn với sự hỗn loạn và chết chóc đêm qua.

Chúng tôi men theo những lối mòn nhỏ, cố gắng tránh xa đường quốc lộ, tìm đường đi tắt qua các bản làng và cánh đồng để trở về khu vực có phương tiện công cộng.

Mất gần nửa ngày đi bộ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được một thị trấn nhỏ ven đường, nơi có thể bắt được xe khách đi về phía Bắc Ninh.

Chuyến xe khách đưa chúng tôi rời khỏi vùng núi non Bắc Trung Bộ, hướng về đồng bằng sông Hồng trù phú. Không khí trên xe không quá ồn ào, chủ yếu là người dân địa phương đi thăm thân hoặc lên thành phố lo công chuyện. Qua ô cửa kính phủ bụi đường, cảnh vật bên ngoài dần thay đổi. Những dãy núi hùng vĩ lùi xa, nhường chỗ cho những cánh đồng lúa chín vàng óng trải dài tít tắp, những làng mạc trù phú với mái ngói đỏ tươi xen lẫn những khu đô thị mới đang phát triển nhanh chóng.

Khi chiếc xe khách cũ kỹ dừng lại tại bến xe thành phố Bắc Ninh, trời đã về chiều. Không khí ở đây mang một nét khác biệt, vừa có sự hiện đại của một đô thị đang phát triển, lại vừa phảng phất nét cổ kính, trầm mặc của một vùng đất ngàn năm văn hiến. Người dân Kinh Bắc nổi tiếng với sự tài hoa, khéo léo và giọng hát quan họ mượt mà, đằm thắm.

Chúng tôi không vội vàng lên núi Phật Tích ngay. Hoàng Sơn cần thêm thời gian để vết thương hồi phục hoàn toàn, và Phan Hương cũng cần nghỉ ngơi để ổn định lại năng lượng. Chúng tôi tìm một nhà nghỉ nhỏ, sạch sẽ ở gần khu vực trung tâm thành phố. Cả ba quyết định sẽ dành một, hai ngày để nghỉ ngơi, thăm thú thành phố, và chuẩn bị kỹ lưỡng hơn cho chuyến đi lên núi Lạn Kha.

Tối hôm đó, Hoàng Sơn lại rủ tôi đi uống vài ly, nhưng tôi từ chối. Tôi cần giữ cho đầu óc tỉnh táo, không thể lơ là cảnh giác, dù tạm thời đã cắt đuôi được bọn "Chim Ưng". Phan Hương thì sau khi ăn tối xong liền trở về phòng nghỉ ngơi sớm. Tôi đi dạo một mình trên những con phố của thành phố Bắc Ninh về đêm. Ánh đèn đường chiếu rọi những mái đình, mái chùa cổ kính nằm xen lẫn giữa những tòa nhà hiện đại. Đâu đó vọng lại tiếng hát quan họ từ một nhà hàng hay một câu lạc bộ văn nghệ. Không khí khá yên bình và dễ chịu.

Sáng hôm sau, sau khi chắc chắn rằng Hoàng Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo và không còn dư âm của hơi men đêm qua, có lẽ sau bài học ở Thanh Hóa, hắn đã biết kiềm chế hơn, chúng tôi quyết định cùng nhau đi tham quan một vài địa điểm nổi tiếng của Bắc Ninh.

Chúng tôi ghé thăm đền Đô ở Đình Bảng, nơi thờ tám vị vua nhà Lý, cảm nhận không khí trang nghiêm, cổ kính của một triều đại huy hoàng trong lịch sử. Chúng tôi đi qua làng gốm Phù Lãng, ngắm nhìn những người thợ gốm tài hoa tạo ra những sản phẩm gốm sứ độc đáo, mộc mạc nhưng đầy tính nghệ thuật. Chúng tôi cũng tìm đến một làng quan họ cổ, may mắn được nghe các liền anh, liền chị hát đối đáp những làn điệu quan họ ngọt ngào, say đắm lòng người.

Phan Hương tỏ ra rất thích thú với những nét văn hóa truyền thống này. Đôi mắt cô sáng lên khi nghe hát quan họ, nụ cười tươi tắn luôn nở trên môi. Dường như việc được hòa mình vào không khí văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc đã giúp cô tạm thời quên đi những nỗi buồn và lo lắng trong lòng. Hoàng Sơn thì vẫn vậy, thấy cái gì lạ cũng tò mò hỏi han, nhưng thái độ đã điềm đạm hơn, không còn vẻ xốc nổi như trước.

Đến ngày thứ ba ở Bắc Ninh, khi cả ba đều cảm thấy sức khỏe và tinh thần đã hồi phục tốt hơn, chúng tôi quyết định bắt đầu hành trình lên núi Lạn Kha, hay núi Phật Tích.

Chúng tôi thuê một chiếc xe ôm quen thuộc của thế kỷ 23  một chiếc xe bay tự hành cỡ nhỏ  đưa đến chân núi. Từ xa nhìn lại, ngọn núi không quá cao chót vót như những dãy núi ở Tây Bắc, nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm, trầm mặc lạ thường. Sườn núi thoai thoải, phủ một màu xanh mướt của rừng cây lâu năm. Và trên đỉnh núi, ẩn hiện trong làn mây mỏng, là bóng dáng thấp thoáng của mái chùa cổ kính.

Đường lên núi không còn là lối mòn hiểm trở như ở chùa Linh Vân, mà đã được xây dựng thành những bậc đá khá rộng rãi và vững chắc, có lẽ để phục vụ du khách thập phương hành hương lễ Phật. Dọc đường đi, có những hàng quán nhỏ bán đồ lưu niệm, nước uống, và cả những bức tượng Phật nhỏ bằng đá được người dân đặt dọc theo lối đi. Khung cảnh khá thanh bình và dễ chịu.

Tuy nhiên, khi chúng tôi bắt đầu đi sâu hơn vào núi, không khí dần thay đổi. Tiếng ồn ào của du khách thưa dần, nhường chỗ cho sự tĩnh lặng của núi rừng. Cây cối hai bên đường trở nên rậm rạp và cổ thụ hơn. Và quan trọng hơn, Thiên Nhãn của tôi lại bắt đầu cảm nhận được những luồng năng lượng kỳ lạ.

Không phải là tà khí hay âm khí, cũng không hẳn là linh khí Phật môn thuần khiết. Mà là một thứ năng lượng hỗn tạp, vừa cổ xưa, lại vừa mang một chút gì đó… phiêu dật, thoát tục. Như thể nơi đây thực sự từng là chốn dừng chân của các bậc tiên nhân, để lại dấu ấn năng lượng qua hàng trăm năm.

Thú vị đấy, tôi thầm nghĩ. Truyền thuyết về núi Lạn Kha… có lẽ không hoàn toàn chỉ là hư cấu.

Hoàng Sơn và Phan Hương cũng cảm nhận được sự khác lạ trong bầu không khí, họ im lặng hơn, bước chân cũng trở nên cẩn trọng hơn.

Khi chúng tôi lên đến gần đỉnh núi, sương mù bắt đầu dày đặc hơn, bao phủ lấy cảnh vật xung quanh, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, huyền bí. Giữa màn sương, ngôi chùa Phật Tích cổ kính hiện ra với mái ngói cong vút, tường đá rêu phong, uy nghiêm và trầm mặc. Tiếng chuông chùa ngân vang trong sương sớm, trầm hùng và thanh thoát.

Nhưng tôi không vội vào chùa. Ánh mắt tôi hướng về một lối mòn nhỏ khác rẽ ngang, dẫn vào sâu trong rừng trúc rậm rạp phía bên cạnh chùa. Theo cảm nhận của Thiên Nhãn, luồng năng lượng cổ xưa, phiêu dật kia dường như tập trung mạnh nhất ở hướng đó.

"Chúng ta đi lối này xem sao?" Tôi đề nghị, chỉ tay về phía lối mòn.

Hoàng Sơn và Phan Hương nhìn nhau, rồi cùng gật đầu đồng ý. Cả hai đều tỏ ra tò mò muốn khám phá những bí ẩn của ngọn núi huyền thoại này.

Chúng tôi rẽ vào lối mòn nhỏ, đi sâu vào rừng trúc. Trúc ở đây mọc dày đặc, thân cao vút, lá xanh rì rào trong gió, tạo thành một không gian tĩnh lặng và biệt lập. Ánh nắng khó khăn lắm mới xuyên qua được những tầng lá dày, tạo thành những vệt sáng lung linh nhảy múa trên mặt đất phủ đầy lá trúc khô.

Đi được một đoạn, chúng tôi đến một khoảng đất trống nhỏ, bằng phẳng lạ thường giữa rừng trúc. Cảnh tượng hiện ra khiến cả ba chúng tôi sững sờ.

Giữa khoảng đất trống, là một bàn cờ đá khổng lồ, mặt bàn vuông vức, đường kẻ ngang dọc vẫn còn rõ nét dù đã phủ một lớp rêu phong mỏng. Xung quanh bàn cờ, là những tảng đá lớn nhỏ hình thù kỳ lạ, trông giống như những quân cờ đang chơi dở dang, hoặc những chiếc ghế đá dành cho người chơi cờ ngồi. Cả bàn cờ và những quân cờ đá đều toát ra một luồng năng lượng cổ xưa, mạnh mẽ, nhưng lại vô cùng ôn hòa, tĩnh lặng.

Ba người chúng tôi sững sờ đứng trước cảnh tượng phi phàm giữa rừng trúc tĩnh lặng. Bàn cờ đá khổng lồ hiện ra uy nghi, mặt bàn vuông vức nhuốm màu rêu phong cổ kính, những đường kẻ ngang dọc vẫn còn hiện rõ dấu vết của thời gian. Xung quanh, những tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác. 

"Đây… đây là bàn cờ trong truyền thuyết sao?" Phan Hương thì thầm, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ. "Trông… thật khó tin."

Hoàng Sơn cũng há hốc mồm, vẻ mặt đầy phấn khích. "Tiên nhân đánh cờ ở đây thật hả trời? Không biết còn dấu tích gì khác không?" Hắn ta hào hứng nhìn quanh, như muốn tìm kiếm thêm điều kỳ diệu.

Chỉ là mấy tảng đá cũ kỹ, Hắc Ảnh vẫn giữ giọng điệu khinh thường.

Tôi không để ý đến lời nói của Hắc Ảnh, bước chân chậm rãi tiến lại gần bàn cờ đá. Đứng cách đó vài bước, vận Thiên Nhãn một cách cẩn trọng, dò xét luồng năng lượng đặc biệt tỏa ra từ bàn cờ và những quân cờ đá xung quanh.

Khác với những dòng chảy hỗn tạp ở thành phố hay âm khí nơi nhà kho, năng lượng nơi đây vô cùng cân bằng và hài hòa. Tôi "nhìn" thấy những dòng năng lượng Âm và Dương, tựa như hai dòng khí trắng đen, xoáy tròn, quấn lấy nhau một cách nhịp nhàng trên mặt bàn cờ, trong từng đường vân đá của quân cờ. Chúng không hề xung đột hay triệt tiêu lẫn nhau, mà ngược lại, nương tựa vào nhau, chuyển hóa cho nhau, tạo thành một vòng tuần hoàn năng lượng mạnh mẽ. Sự vận hành của chúng tuân theo một quy luật nào đó như thể đang mô phỏng lại chính sự vận hành của vũ trụ, của đạo trời đất.

Thiên Nhãn của tôi tự động vận chuyển sâu hơn, không còn bị giới hạn bởi lớp vỏ vật chất bên ngoài, mà như xuyên thấu vào bản chất của bàn cờ đá. Cảnh tượng trước mắt tôi bắt đầu thay đổi, không gian xung quanh mờ đi.

Tôi thấy mình đang đứng ở rìa một khoảng đất trống quen thuộc, nhưng rừng trúc xung quanh dường như cao lớn và xanh tươi hơn gấp bội. Ánh nắng vàng óng xuyên qua kẽ lá, chiếu lên bàn cờ đá vẫn nằm đó, nhưng trông mới hơn, không còn dấu vết rêu phong.

Hai bóng người đang ngồi đối diện nhau bên bàn cờ, dáng vẻ thanh tao, thoát tục. Một vị mặc đạo bào màu trắng bạc, tóc dài xõa vai, gương mặt ôn hòa như ngọc. Vị còn lại mặc đạo bào màu xanh lam thẫm, râu tóc bạc phơ, ánh mắt tinh anh như sao trời. Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ đi những nước cờ trên bàn cờ đá khổng lồ, quân cờ đen trắng trong tay họ di chuyển nhẹ nhàng, như có như không, nhưng mỗi nước đi lại ẩn chứa thiên cơ biến hóa khôn lường. Xung quanh, linh khí đất trời hội tụ, tạo thành một trường năng lượng vô hình bao bọc lấy bàn cờ.

Xa xa, dưới gốc cây cổ thụ, một bóng người tiều phu trẻ tuổi đang đứng sững sờ nhìn hai vị tiên nhân đánh cờ, tay vẫn còn cầm chiếc rìu gỗ, miệng há hốc vì kinh ngạc. Bên cạnh gốc cây, một trái đào tiên hồng hào, căng mọng tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Vương Chất? Tiên nhân đánh cờ? Tôi bàng hoàng nhận ra. Đây là… ảo cảnh tái hiện lại truyền thuyết Lạn Kha sao? Hay là… ký ức năng lượng còn sót lại của nơi này?

Tôi cố gắng nhìn kỹ hơn vào bàn cờ, vào thế cờ mà hai vị tiên nhân đang đánh dở. Những nước cờ đen trắng đan xen, biến hóa vô cùng, lúc thì công sát quyết liệt, lúc lại phòng thủ vững chắc, lúc lại nhẹ nhàng thoát tục như mây bay nước chảy. Âm và Dương, Cương và Nhu, Tấn và Thoái… tất cả được thể hiện một cách hoàn hảo trên bàn cờ, tạo thành một thế trận cân bằng nhưng đầy biến ảo.

Trong cái tiến có cái lùi, trong cái nhu có cái cương… Tôi lẩm bẩm, cố gắng lĩnh ngộ đạo lý ẩn chứa trong từng nước cờ. Muốn kiểm soát sức mạnh, không phải chỉ biết tấn công hủy diệt, cũng không phải chỉ biết phòng thủ yếu hèn. Mà phải biết tùy lúc, tùy nơi, tùy đối thủ mà biến hóa, lúc cương lúc nhu, lúc công lúc thủ… như nước chảy, như mây trôi, thuận theo tự nhiên mà vẫn giữ được bản ngã.

Đúng lúc tâm trí tôi đang chìm đắm vào những suy ngẫm về đạo lý cờ tiên, một ý niệm khác, lạnh lẽo và đầy cám dỗ, lại len lỏi vào.

Ngươi xem kìa, Hắc Ảnh thì thầm, giọng đầy vẻ khiêu khích.

Tim tôi khẽ nhói lên. Sự cám dỗ của sức mạnh hủy diệt vẫn luôn hiện hữu. Nhưng hình ảnh về bàn cờ cân bằng, về đạo lý Âm Dương tương hỗ đã khắc sâu vào tâm trí tôi.

Cái mạnh nhất thời chưa chắc đã là cái mạnh bền vững. Sự cân bằng, đó mới là đạo lý trường tồn.

Ngay khi ý niệm kiên định đó vừa hình thành, ảo cảnh trước mắt tôi bắt đầu tan biến. Hình ảnh tiên nhân, người tiều phu, trái đào tiên… mờ dần, nhường chỗ cho thực tại của rừng trúc và bàn cờ đá rêu phong. Nhưng cảm giác về sự cân bằng năng lượng, về đạo lý ẩn chứa trong ván cờ tiên, vẫn còn lưu lại rõ ràng trong tâm trí tôi.

Tôi mở mắt ra, cảm thấy đầu óc tuy có chút mệt mỏi do tập trung cao độ, nhưng lại thanh tỉnh và sáng suốt hơn hẳn. Dường như việc tĩnh tâm quan sát và lĩnh ngộ đạo lý cân bằng từ bàn cờ đá đã giúp tôi phần nào ổn định được sự xung đột giữa Thiên Nhãn và Hắc Ảnh, dù chỉ là tạm thời.

"Huynh… huynh sao vậy, Lý Hạ?" Giọng Hoàng Sơn lo lắng vang lên bên cạnh. "Nãy giờ thấy huynh đứng đờ người ra, mặt mày lại trắng bệch."

Phan Hương cũng nhìn tôi với ánh mắt quan tâm. "Anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không ạ?"

Tôi lắc đầu, mỉm cười nhẹ. "Không sao. Chỉ là… vừa rồi ta có chút lĩnh ngộ." Tôi nhìn lại bàn cờ đá.

Tôi kể lại cho Hoàng Sơn và Phan Hương nghe về cảm nhận của mình, về sự vận hành hài hòa của năng lượng Âm Dương trên bàn cờ, và về ảo cảnh tiên nhân đánh cờ mà tôi vừa trải qua.

Hoàng Sơn nghe xong thì gãi đầu gãi tai. "Nghe cao siêu quá, ta chẳng hiểu gì sất. Âm với chả Dương. Ta chỉ thấy mấy cục đá này trông hay hay thôi."

Phan Hương thì lại khác. Đôi mắt cô sáng lên, như thể đã nắm bắt được điều gì đó. "Em… em cũng cảm nhận được một chút, anh Hạ ạ. Năng lượng ở đây rất đặc biệt. Nó khiến cho… cái phong ấn trong người em… cảm thấy… dễ chịu hơn một chút." Cô ngập ngừng nói, giọng có chút ngạc nhiên.

Tôi nhìn cô gái. Có lẽ năng lượng cân bằng nơi đây thực sự có tác dụng làm dịu đi sự xung đột giữa phong ấn âm hàn và năng lượng Hỏa hệ của cô ấy? Nếu vậy, nơi này có thể là một địa điểm tốt để chúng tôi tạm dừng chân, nghỉ ngơi, và thử tìm cách giúp đỡ Phan Hương.

"Hay là chúng ta ở lại đây một thời gian xem sao?" Tôi đề nghị. "Nơi này linh khí ôn hòa, lại yên tĩnh. Có lẽ thích hợp để tĩnh tâm tu luyện, và biết đâu, lại tìm được thêm manh mối gì đó về truyền thuyết Lạn Kha, hoặc cách hóa giải phong ấn cho Hương."

Hoàng Sơn nhún vai. "Ở đâu cũng được. Miễn là có chỗ ăn chỗ ngủ."

Phan Hương thì gật đầu lia lịa. "Em cũng muốn ở lại đây ạ."

Quyết định ở lại núi Lạn Kha một thời gian được cả ba đồng thuận. Tìm một nơi thanh tĩnh để tạm lắng lại sau những biến cố, để Hoàng Sơn dưỡng thương, để Phan Hương thử ổn định năng lượng, và để bản thân tôi có không gian chiêm nghiệm và rèn luyện theo đạo lý Âm Dương vừa mới lĩnh ngộ.

Tuy nhiên, khu vực bàn cờ đá tuy linh khí ôn hòa nhưng lại quá hoang sơ, không thích hợp để ở lại lâu dài. Chúng tôi quyết định tìm một nơi trọ ở vùng ngoại ô thành phố Bắc Ninh, cách chân núi Phật Tích không quá xa, vừa tiện cho việc lên núi cảm ngộ, lại vừa có thể duy trì liên lạc với thế giới bên ngoài khi cần thiết.

Sau vài ngày tìm kiếm, chúng tôi thuê được một căn nhà cấp bốn nhỏ, nằm nép mình giữa những cánh đồng lúa xanh mướt ở vùng ven đô. Nơi này khá xa trung tâm, đường sá chưa thực sự tiện lợi nên ít người qua lại, mang lại sự yên tĩnh và kín đáo cần thiết. Với người bình thường, việc di chuyển có thể hơi bất tiện, nhưng với tôi và Hoàng Sơn, người có thân pháp và năng lực hỗ trợ, khoảng cách đó không phải là vấn đề lớn. Quan trọng hơn, khu vực xung quanh nhà khá rộng rãi, có nhiều khoảng đất trống và đồng ruộng, rất thích hợp để chúng tôi có không gian riêng cho việc luyện tập mà không sợ bị ai chú ý.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận