• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04

0 Bình luận - Độ dài: 6,717 từ - Cập nhật:

Một con sói đột ngột lao về phía tôi, nhanh như cắt, hàm răng sắc nhọn của nó mở rộng. Không kịp nghĩ, tôi nhanh chóng lách sang một bên, chỉ kịp cảm nhận được luồng gió mạnh của nó, đồng thời vung dao găm về phía sau của con sói, nhưng nó quá nhanh, tránh được một cách dễ dàng. 

Con sói thứ hai lao đến, cùng lúc với một con thứ ba. Đúng như tôi nghĩ, chúng không bao giờ đi một mình. Những con sói này, được huấn luyện qua hàng nghìn năm của bản năng hoang dã, biết cách phối hợp tấn công. 

Máu vẫn đang rỉ ra từ những vết thương trước đó, nhưng tôi không có thời gian cho đau đớn nữa. Cơ thể tôi phản ứng tự nhiên, mỗi động tác đều trở nên nhanh nhẹn và chính xác. Tôi lao vào một con sói, dùng dao găm chém thẳng vào bụng nó. Con sói gầm lên một tiếng rồi gục xuống, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra mình đã lọt vào thế bao vây. 

Một con sói khác nhảy lên, vồ lấy tôi, nhưng tôi lăn người tránh đi, chỉ kịp nhận lấy một cú cắn đau nhói vào bả vai. Chân tôi vấp phải đá, mất thăng bằng và suýt ngã, nhưng không dừng lại. Nén đau, tôi lấy lại thế và nhanh chóng đứng lên. 

Cuộc chiến với bầy sói là một trận đấu không cân sức. Chúng quá nhanh, quá mạnh mẽ, nhưng tôi cũng không phải kẻ dễ bị khuất phục. Cứ thế tôi chiến đấu, từng cú vung dao, từng đòn né tránh, cho đến khi tất cả những con sói bị đánh bại. 

Tôi đứng lại trong bóng tối, giữa xác sói và vết thương của chính mình. Những con sói đã bị tiêu diệt, nhưng tôi không thể không cảm nhận được sự mệt mỏi, sự kiệt sức. Tuy vậy, mỗi lần đánh bại một kẻ mạnh, tôi lại thấy mình mạnh mẽ hơn. Kinh nghiệm đã được tích lũy, và tôi biết rằng không có gì trong khu rừng này có thể ngăn cản tôi. 

Với cơ thể gần như kiệt sức và ngã quỵ, tôi chỉ còn đủ sức để tạm băng bó lại những vết cắn, vết chém chi chít trên người. Những dải vải thấm đẫm máu, làn da tôi rát bỏng vì những vết xước chưa kịp khép miệng. Tôi biết nếu còn cố gắng chiến đấu thêm, dù chỉ một trận nữa thôi, có lẽ tôi sẽ không gượng nổi nữa. Nên tôi quyết định dừng lại, ít nhất là trong hôm nay. 

Trước khi quay trở về căn lều, tôi lết từng bước nặng nề đến chỗ xác lũ sói vừa hạ được. Mặc dù cơ thể đang rã rời, nhưng cơn tò mò trong tôi vẫn cháy rực. Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội mổ xẻ và nghiên cứu cấu tạo cơ thể chúng. Biết đâu lại học thêm được điều gì đó hữu dụng. Từng con sói được kéo lại gần đống lửa — một vài con đã cháy xém một phần bởi trận chiến kịch liệt khi nãy, nhưng vẫn đủ nguyên vẹn để khám nghiệm. 

Đến con cuối cùng — to lớn hơn hẳn những con còn lại, lông nó đậm màu hơn, ánh xanh thẫm xen lẫn giữa lớp xám bạc, như lẫn vào đêm tối. Tôi nhớ rõ con này, nó chính là kẻ gây ra những vết thương đau đớn nhất cho tôi, cả thể xác lẫn tinh thần. Nó không chỉ nhanh mà còn tàn bạo và thông minh, một con thú săn mồi đích thực. 

Tôi tiến lại, hít một hơi thật sâu rồi cắm lưỡi dao vào giữa bụng nó. Lớp da dày và lông rậm không dễ xẻ, nhưng với từng nhát dao chắc tay, tôi từ từ tách lớp thịt của nó ra. Mùi tanh nồng bốc lên, nhưng đã quá quen thuộc với tôi rồi. Tôi cứ tiếp tục cắt, rạch, mở rộng khoang bụng của nó ra. 

Và rồi — một ánh sáng nhè nhẹ hắt lên khuôn mặt tôi từ bên trong cơ thể nó. Ánh sáng mềm dịu, không chói gắt như đá mana, mà là thứ gì đó sâu hơn, huyền bí hơn. Tôi nhíu mày, thận trọng đưa tay vào, cảm giác như đang chạm vào một khối ấm nóng đang rung nhẹ trong lòng bàn tay. 

Kéo ra. Là một viên Tinh Chất Quái Vật. Một khối tinh thể trong suốt, bên trong như có luồng khí xoáy nhẹ, mờ ảo và lạ thường. 

Tôi đứng lặng trong giây lát. Tinh chất này không phải thứ dễ gặp. Nó khác hoàn toàn với đá mana thông thường—đây là tinh tuý, kết tinh từ bản năng và năng lượng sống còn của một con quái thú mạnh mẽ. Chỉ xuất hiện trong những cá thể vượt trội hơn phần còn lại, đôi khi được gọi là "thú được ban phước hoặc quái vật được ban phước".có khá nhiều khái niệm và còn cả sự dâng hiến của quái vật nữa khá nhiều cách để có được sức mạnh siêu nhiên. Và như một phần thưởng tàn khốc, người sở hữu nó sẽ có cơ hội thức tỉnh một năng lực đặc biệt… dù là gì thì cũng không thể đoán trước. 

Tôi siết nhẹ viên tinh chất trong tay, cảm nhận được một dòng chảy mơ hồ lan vào máu mình, nhưng tôi chưa dám dùng vội. Với cơ thể hiện tại, chỉ cần tinh chất kích phát một năng lực tiêu hao lớn, tôi sẽ chết trước khi nhận ra mình mạnh đến mức nào. 

Tôi cẩn thận cho nó vào túi da nhỏ bên hông, khóa kỹ lại. 

Và rồi, với đôi mắt rực lên tia sáng của sự vui mừng — không chỉ vì sống sót, mà còn vì đã tìm được thứ đáng giá — tôi lại tiếp tục công việc mổ xẻ. Lưỡi dao của tôi lại vạch sâu vào lớp thịt nóng hổi của con sói, từng thớ gân, từng bó cơ đều được ghi nhớ và phân tích, như một học giả cuồng loạn giữa đêm tối, say mê trong chính cuộc điên rồ của mình. 

Mất vài ngày lê lết để trở về được căn lều tạm bợ của mình, tôi mang theo một thân xác bầm dập cùng chiến lợi phẩm từ con sói dữ — bộ da nặng nề cuộn tròn trong tấm vải rách, vài chiếc răng nanh được nhét vào túi, và quan trọng nhất: tinh chất quái vật. 

Chuyến đi đó quả là đáng giá. Dù phải đánh đổi bằng máu, bằng cơn đau liên miên không dứt, tôi đã học được nhiều hơn một trận chiến. Tôi đã biết rõ hơn về cơ thể loài goblin, về bản năng săn mồi của sói hoang, và về giới hạn của chính mình. Có lẽ lần tới tôi sẽ lại đi theo hướng đó — nơi có nhiều goblin hơn, có những sinh vật mà tôi chưa từng chạm mặt. Nhưng đó là chuyện sau này. 

Hiện tại, tôi chỉ ngồi cạnh đống lửa, hơi ấm tỏa ra len vào từng thớ cơ bắp rã rời. Tôi đưa tay vào túi da nhỏ, rút ra viên tinh chất quái vật — ánh sáng dịu nhẹ từ nó phản chiếu vào đôi mắt mệt mỏi của tôi. Đẹp đến kỳ lạ. Nguy hiểm đến chết người. 

Cách sử dụng? Tôi cũng chẳng rõ. Nhưng trong những lần ghé qua quán rượu ở vùng rìa thị trấn, tôi đã nghe được vài lời đồn. Rằng chỉ cần để tinh chất hòa vào máu của mình, nó sẽ mở khóa một năng lực tương ứng với sức mạnh cốt lõi của con quái vật sở hữu nó. Có người thì được tăng cường sức mạnh, phản xạ hoặc tốc độ. Có người chỉ nhận được một kỹ năng duy nhất — nhưng đủ để lật ngược cả một trận chiến. Và cũng có kẻ… chết ngay sau khi sử dụng. 

Tôi thở dài, rút con dao găm nhỏ ra và rạch một đường sâu vào lòng bàn tay. Máu trào ra, chảy xuống như dòng nước đỏ tươi. Tôi đặt viên tinh chất vào vết rạch và siết chặt tay lại. 

Ngay lập tức, một làn ấm áp lan truyền từ lòng bàn tay đi khắp cơ thể, luồn qua mạch máu như những sợi khói mỏng. Ban đầu là sự thư giãn khó tả, như thể mọi vết thương đều tan biến. Nhưng rồi… nó đổi màu. 

Đau đớn. Tê rần. Buốt đến tận xương tủy. 

Tôi gập người lại, hai tay ôm lấy ngực, tim đập như muốn vỡ tung. Cơ thể tôi co giật — không phải vì sợ, mà vì nó đang bị xé ra từng mảnh, rồi được ghép lại một cách điên cuồng. 

Tôi không còn cảm nhận được thời gian nữa. Chỉ biết rằng mọi thứ dần tối đi, và cơn đau nhấn chìm ý thức của tôi như một ngọn sóng khổng lồ vỗ vào bờ đá đã mục nát. 

Rồi… tôi ngã gục bên cạnh đống lửa đang cháy. 

Ngọn lửa vẫn cháy lách tách. 

Khi tôi mở mắt ra, ánh sáng đầu tiên tôi thấy không phải là ánh sáng từ đống lửa — bởi nó đã tàn từ lâu, chỉ còn lại vài tàn tro âm ỉ. Nhưng xung quanh… rõ ràng hơn. Rõ ràng đến kỳ lạ. 

Tôi không còn nhìn thấy một màn đen mịt mù như trước nữa, thay vào đó là những đường nét của cây cối, những tán lá đong đưa, cả côn trùng bò dưới đất — tất cả đều hiện ra, mờ ảo nhưng sắc nét theo một cách kỳ lạ. Tôi chớp mắt liên tục, ngỡ ngàng. Không thể nhầm được… đôi mắt của tôi đã thay đổi. Nó đã được cường hoá. 

Tôi từ từ ngồi dậy, cảm nhận làn da căng mịn không còn đầy vết thương. Không còn cảm giác rát bỏng nơi vết cắt hay đau nhói ở các khớp. Chỉ còn lại sự thoải mái, tràn đầy sinh lực như thể tôi vừa ngủ hàng tuần liền. Bản thân tôi biết rõ — thứ gì đó trong người đã biến đổi. Và rồi... tôi nhận ra một điều khác: mùi hương. 

Không chỉ là mùi gỗ cháy âm ỉ từ đống lửa cũ, mà còn là mùi ẩm mốc từ lá rụng, mùi mục nát trong không khí, mùi của động vật thoảng qua đâu đó gần đây. Khứu giác của tôi bén nhọn hơn hẳn, như thể tôi có thể phân biệt từng hơi thở sống quanh đây. 

Tôi đưa tay lên miệng, chạm nhẹ vào răng — sắc hơn, nhọn hơn, như loài sói. Có thể nói… cơ thể tôi đang dần đồng hóa với bản chất của con sói mà tôi đã hấp thụ. Đây chắc chắn không phải một tinh chất bình thường, mà là tinh chất hiếm — thứ sẽ biến đổi chủ thể theo bản năng và đặc điểm của con quái vật ban đầu. 

Tôi đứng dậy, bắt đầu kiểm tra cơ thể một cách cẩn thận. Gân cốt săn chắc, cơ bắp linh hoạt hơn trước. Tôi thử chạy vài bước, cảm nhận đôi chân đáp xuống nhẹ nhàng hơn, vững chắc hơn. Một cú bật — nhanh và cao hơn bình thường. Tôi di chuyển như trượt trên đất, mượt mà và nhẹ tênh. 

Tôi thử dùng sức… đấm mạnh vào thân cây. Một âm thanh rắn chắc vang lên, phần vỏ cây nứt toác — cú đấm chắc chắn hơn trước gấp nhiều lần. Sức mạnh, tốc độ, giác quan, tất cả đều đã nâng cấp theo chiều hướng không thể tốt hơn. 

Tôi mỉm cười. 

"Xem ra… đây mới chỉ là khởi đầu." 

Tôi biết mình phải nghiên cứu thêm. Tinh chất này không chỉ đơn thuần là năng lực — nó là sự tiến hóa. Và nếu một con sói có thể cho tôi nhiều thế này… thì những sinh vật khác, mạnh mẽ hơn, bí ẩn hơn… sẽ còn mang đến điều gì? 

Có lẽ… đây chính là chìa khóa để con người tồn tại — không phải sức mạnh thuần túy, mà là khả năng thích nghi và tiến hóa. Cơ thể con người vốn mỏng manh, dễ vỡ. Chỉ cần vài chục con goblin hay một bầy sói là đã đủ khiến tôi kiệt sức, rơi vào bờ vực của cái chết. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thay đổi. 

Tôi cảm nhận được sự chuyển mình trong từng cơ quan, từng phản xạ. Cơ thể này đã khác. Dù chỉ là một chút thôi, nhưng đủ để tôi có thể đứng lên và nhìn về phía trước với một sự tự tin mới. 

Thu gom lại tất cả những gì tôi có, cả căn lều nhỏ đã gắn bó một thời gian, tôi cột chặt mọi thứ lại, gọn gàng và cơ động. Đống đồ không còn là gánh nặng nữa — tôi không còn là kẻ lang thang yếu ớt lần mò trong đêm tối, mà là kẻ đi săn. 

Tôi rời khỏi nơi này với một nụ cười nhẹ — không buồn bã, cũng chẳng tiếc nuối. Nơi này chỉ là khởi đầu, một bước chân đầu tiên trong hành trình tôi chọn. Tôi đang phiêu lưu. Đúng vậy. Từng bước tiến về phía những vùng đất mà con người chưa từng đặt chân đến, nơi chưa được đánh dấu trên bản đồ, nơi bí mật còn ngủ vùi dưới bóng rừng dày đặc. 

Nguy hiểm? Dĩ nhiên. Nhưng tôi cũng không còn là kẻ vô dụng nữa. Và chính sự tò mò, khát khao tìm hiểu về thế giới này — về những sinh vật đang sống trong nó, đang xé xác nhau trong bóng tối — mới là điều thúc đẩy tôi bước tiếp. 

Tôi đi theo hướng cũ, nơi tôi từng đối đầu với đám goblin. Nhưng lần này, tôi không chỉ đánh — tôi bắt sống. Tôi vô hiệu hóa chúng bằng những cú đánh chính xác vào gân, vào khớp. Không giết, không kết liễu, mà kéo chúng lại nơi tôi dựng trại tạm, trói chặt lại như mồi nhử. 

Rồi từng đêm… tôi mổ xẻ chúng khi chúng còn sống. 

Tôi cần biết thêm. Cần hiểu rõ cơ thể, cấu tạo, cách vận động, cách phản ứng khi bị thương — thậm chí là thói quen, hành vi, tiếng gào rú của chúng mang ý nghĩa gì. 

Tôi không còn là con mồi nữa. 

Tôi đang nghiên cứu. Tôi đang học hỏi. 

Và dần dần, tôi biết… tôi đang biến đổi. 

Không chỉ là thể chất. Mà là cả tâm trí. 

Đôi khi, mùi máu lại khiến tôi rạo rực — một cảm giác lạ lẫm, mơ hồ, như thể đang len lỏi vào từng ngóc ngách bản năng. Không đến mức tôi trở thành một con thú khát máu, nhưng… rõ ràng có điều gì đó trong tôi đang thay đổi. Có lẽ là hậu quả của tinh chất quái vật, hoặc là phần bản năng của loài sói đang hòa lẫn vào ý thức con người trong tôi. Nhưng tôi vẫn kiểm soát được. Ít nhất là cho đến lúc này. 

Vài tháng trôi qua, tôi vẫn tiếp tục hành trình — một nửa là săn mồi, một nửa là nghiên cứu. Có những con goblin tôi giữ lại, không giết ngay như trước. Tôi muốn hiểu tâm trí của chúng, hiểu cách chúng phản ứng với nỗi sợ, với cái chết. Tôi cho chúng chứng kiến đồng loại bị mổ xẻ, nghe thấy tiếng gào rú trong tuyệt vọng, tiếng xương thịt bị xé toạc. Mỗi lần như vậy, tôi quan sát kỹ ánh mắt chúng, hơi thở, chuyển động run rẩy của cơ thể. 

Rồi… một điều bất ngờ xảy ra. 

Có một vài con — khoảng ba đứa — dần trở nên ngoan ngoãn hơn. Không còn gào thét, không chống cự. Chúng ngồi im, ánh mắt không còn hoảng loạn như trước nữa. Một bước tiến lớn trong quá trình nghiên cứu — thuần hóa được goblin. 

Tôi biết chúng không thông minh, thậm chí là ngu ngốc, nhưng tôi có thể ra hiệu, chỉ tay, gầm nhẹ hay dùng vài từ khóa đơn giản để ra lệnh cho chúng. Những việc cơ bản: kéo xác, gom củi, thậm chí xông vào đánh nhau khi tôi cần phân tán kẻ địch. Dĩ nhiên, chúng chiến đấu vì sợ hãi, không phải vì trung thành. Nhưng thế là đủ. 

Giờ đây, tôi có đồng hành — dẫu là những sinh vật từng là kẻ thù, và tôi biết rõ sự sợ hãi đã chiếm trọn tâm trí chúng. 

Và điều đó, lại càng làm tôi muốn tiến xa hơn nữa. 

Dần dần, tôi tích lũy được một đội quân nhỏ gồm 20 con goblin đã được thuần hóa. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã giết, đã mổ xẻ hàng trăm con goblin để hiểu rõ về chúng, nghiên cứu cơ thể và tâm lý của loài sinh vật này. Mỗi lần ra tay, tôi lại càng cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ về thể chất mà cả tinh thần. Những vết thương đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi. Sức mạnh thuần túy giờ đây không phải là thứ duy nhất tôi cần. 

Rồi một hôm, trong lúc tôi đang di chuyển qua khu rừng quen thuộc, một mùi tanh hôi xộc vào mũi tôi. Không phải mùi máu quen thuộc mà là thứ mùi đặc trưng của hàng chục con goblin sống cùng nhau, pha trộn giữa dơ bẩn, mùi phân và mùi cơ thể không được chăm sóc. Mùi đó như một lời nhắc nhở về nơi chúng sinh sống, về hang ổ của chúng. 

Tôi dừng lại, lắng nghe và quan sát. Khoảng cách không quá gần, nhưng đủ để tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Mùi hôi thối của chúng phát tán xa, và ngay cả tôi cũng có thể ngửi thấy, dù cho tôi đã cường hoá phần nào khứu giác của mình nhờ tinh chất quái vật. Đây chính là nơi mà bầy goblin đang sinh sống. 

Tôi không vội lao vào. Đây là cơ hội hiếm có để nghiên cứu sâu về tổ chức và sinh hoạt của chúng. Tôi quyết định dựng trại gần đó, vừa để nghỉ ngơi, vừa để theo dõi chúng một cách lặng lẽ. Dự tính sẽ theo dõi di chuyển của bọn chúng, tìm hiểu thêm về cấu trúc và các yếu tố bảo vệ của tổ chức này. 

Trong suốt vài tháng quan sát, tôi đã thấy rất nhiều điều thú vị về hang ổ goblin này. Không chỉ có vài chục con mà là hàng trăm con goblin tụ tập ở đây, với một cấu trúc tổ chức không hề đơn giản. Chúng sinh sống trong những hang động lớn, có sự phân chia lãnh thổ rõ ràng. Các con goblin mạnh mẽ và có kinh nghiệm thường đứng đầu, điều khiển những con yếu hơn. Đối với tôi, nơi này là một mỏ vàng về thông tin, một cơ hội để tôi khám phá tổ chức và thói quen của loài sinh vật này. 

Suốt thời gian qua, tôi không chỉ quan sát mà còn bắt đầu rèn luyện đội quân goblin của mình. Mỗi ngày, tôi đưa chúng ra ngoài, huấn luyện chúng chiến đấu, giúp chúng quen với lệnh và các chiến thuật đơn giản. Việc thuần hóa không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng mỗi con goblin trở nên mạnh mẽ hơn, có thể chiến đấu và tuân theo chỉ thị của tôi với sự vâng lời. 

Mỗi con goblin bị bắt vào đội quân của tôi đều là một chiến lợi phẩm, vì sức mạnh và kinh nghiệm chiến đấu của chúng là điều không thể thiếu nếu tôi muốn mở rộng đội quân. Việc tăng quân số chỉ có thể thực hiện qua cách này, vì tôi không có nhiều thời gian và cơ hội để tự sinh sản. Việc đào tạo chúng trở thành những chiến binh có ích cũng là một quá trình dài đằng đẵng, đòi hỏi sự kiên nhẫn và thử thách không ngừng. 

Trong khi đó hang ổ  của goblin cũng đang xảy ra một vài sự kiện đáng chú ý. một số nhóm goblin đi ra khỏi hang thường xuyên hơn nhưng tôi không biết rõ là vì điều gì. 

Mỗi ngày như thế số goblin rời đi khá nhiều nhưng vài hôm sau chúng quay về, cùng với chiến lợi phẩm. Chiến lợi phẩm ở đây chính là con cái từ loài khác, loài khác ở đây chính là phụ nữ con người, từ già đến nhỏ, cũng có những cô nhóc theo tôi quan sát trong bóng đêm này. 

Có lẽ chúng đã phục kích một ngôi làng nào đó hoặc một đoàn thương nhân gì đó nhưng theo tôi đoán chắc chúng đã tân công một ngôi làng vì một đoàn thương nhân thì không thể mang theo nhiều phụ nữ và trẻ em nhiều đến vậy được. 

Tôi bắt đầu tò mò, tò mò những hoạt động của chúng, về cơ thể thì tôi đã biết quá rõ nhưng về những hoạt động hằng ngày và sự kiện như vầy thì tôi không biết rõ. 

Cùng với sự tò mò đó tôi nôn nóng, nếu như mình là goblin thì sẽ biết chúng làm gì trong cái hang tăm tối kia, sự tò mò bao chùm lấy tôi khiên tôi quyết định sẽ tấn công chúng và nghiên cứu về chúng vì bên cạnh tôi cũng có goblin mà. 

Trước khi tấn công chúng tôi cần phải có kế hoạch của mình, hiện tại trong khi tôi chìm sâu vào suy nghĩ khi đang ở gần hang của chúng mà quan sát thì những tiếng hét đau đớn vọng ra ập vào tai tôi, có vẻ chúng đang tận hưởng việc nhân giống nhỉ. 

Tôi cười nhẹ và trở về căn lều tạm của tôi cùng đám goblin. 

Sự chuẩn bị sẽ mất vài ngày và lũ này cũng cần vũ khí, quá thô sơ thì sẽ ảnh hưởng nhưng không thể quá chất lượng được vì tôi cũng đang xài nhưng thứ tồi tàn mà. 

Tôi sẽ làm vài cây cung thô sơ nhưng đủ hiệu quả cho một vài con sử dụng và biết sử dụng, không phải con nào cũng có thể dùng, có thể dùng nhưng chưa chắc sẽ hiệu quả, tôi phải chọn lọc ra vài con.  

Chúng khá nhanh nhẹn nên việc dùng cung tên thì lại càng thêm có lợi, chúng có thể vừa di chuyển vừa tấn công, đổi vị trí liên tục trong trận chiến. 

Còn những con còn lại tôi phải cho chúng dùng những chiếc khiên gỗ thô sơ và chuỳ gỗ vì kiếm sắt không phải lúc nào cũng có.  

Cứ thế tôi mất khoảng 3 ngày cho chúng. 

Đến ngày chuẩn bị tấn công, một cơn mưa nhẹ rơi xuống khiến cho khu rừng càng trở nên tối tăm và u ám, những làn sương mờ mịt cũng phần nào giúp tôi, tôi cho 8 con goblin sử dụng cung chia thành 4 đội, mỗi đội 2 cung và 5 cận chiến, còn 5 con kia sẽ đi cùng tôi đễ tìm con cầm đầu và hạ gục nó nhanh nhất có thể. 

Tôi đứng ở vị trí cao, quan sát đội quân của mình, những con goblin đã được huấn luyện chiến đấu, và cảm nhận được sự hứng khởi dâng lên trong lòng. Mặc dù đối thủ của tôi là một đội quân đông đảo với hơn 100 con goblin trong hang ổ, nhưng tôi không cảm thấy sợ hãi. Những con goblin của tôi, mặc dù chỉ có 33 con, nhưng chúng đã được huấn luyện kĩ lưỡng và trang bị vũ khí, đặc biệt là những cây cung nhỏ mà tôi tự chế tạo. 

Lệnh đã được ban ra. Những con goblin của tôi bắt đầu di chuyển, khéo léo, nhanh nhẹn, tiếp cận từ những hướng khác nhau. Chúng sẽ bao vây hang ổ, khiến đối phương không kịp phản ứng. Tôi tin tưởng vào khả năng của đội quân mình, cũng như chiến thuật mà tôi đã xây dựng trong suốt thời gian qua. Bên cạnh tôi là 5 con goblin cận chiến, những chiến binh dày dạn kinh nghiệm, sẵn sàng đối mặt trực tiếp với đối thủ khi cần thiết. 

Mới đầu, tôi chỉ thấy ánh mắt mờ mịt của những con goblin đối thủ, chúng không hề nhận ra sự hiện diện của đội quân của tôi. Nhưng không lâu sau, tiếng rít của mũi tên vang lên, và những con goblin của tôi bắn trúng mục tiêu. Chúng sử dụng cung khá chính xác, làm cho những con goblin đối thủ không kịp phản ứng, ít nhất là trong vài giây. 

Những vết thương trên cơ thể kẻ thù bắt đầu xuất hiện. Những con goblin của tôi di chuyển linh hoạt, như những bóng ma, trong khi tôi và 5 con cận chiến thầm lặng tiến vào hang ổ. Một trận chiến khốc liệt sắp sửa diễn ra, nhưng tôi cười một cách đầy tự tin. Đây là cuộc chiến mà tôi đã chuẩn bị từ lâu, và giờ tôi muốn xem sức mạnh của mình cùng đội quân goblin của tôi có thể đạt được điều gì. 

Chúng tôi đã sẵn sàng, và lúc này, chỉ còn một điều duy nhất cần làm: chiến đấu. 

Đội quân của tôi di chuyển lặng lẽ, theo đúng kế hoạch đã định. Những con goblin của tôi, với sức mạnh và sự khéo léo đã được rèn luyện, giờ là những chiến binh thực thụ. Mỗi nhóm được chia ra để tấn công từ những hướng khác nhau, làm cho kẻ thù không kịp phản ứng. Tôi đứng trong bóng tối, quan sát tình hình từ xa, giữ khoảng cách để có thể phản ứng kịp thời. 

Cửa hang mở ra, và đội tiên phong của tôi bắt đầu hành động. Những con goblin được giao nhiệm vụ đầu tiên không hề do dự, chúng bắt đầu tấn công ngay lập tức. Mũi tên bay như mưa, đánh trúng mục tiêu, khiến đám goblin trong hang bất ngờ và hoảng loạn. Tuy nhiên, chúng vẫn chiến đấu mạnh mẽ, xả ra những tiếng gào thét khiến không gian trở nên hỗn loạn. 

Đám goblin trong hang bắt đầu tụ tập lại, cố gắng tổ chức phòng ngự. Tôi có thể thấy những con goblin bên ngoài hang bắt đầu rút lui vào trong để chuẩn bị cho một trận đánh lớn. Chiến trường nhỏ này sẽ nhanh chóng trở nên tắc nghẽn, khiến mọi cơ hội tấn công bất ngờ trở nên khó khăn. 

Lúc này, tôi quyết định hành động, nhưng chỉ sau khi đã đánh giá chính xác tình hình. Tôi lệnh cho các nhóm tiếp tục giữ vững chiến thuật phân tán và gây bất ngờ, không để đối phương có cơ hội tổ chức lại lực lượng. Những con goblin của tôi, mặc dù ít hơn so với đối thủ, nhưng mỗi bước đi của chúng đều được tính toán kỹ lưỡng. 

Với sự tự tin và sự quyết đoán, tôi chấp nhận mất đi một số lượng goblin trong đội của mình nếu điều đó dẫn đến chiến thắng cuối cùng. Sự hi sinh này là cần thiết. Một chiến thắng sẽ mang lại cơ hội tốt hơn cho những con goblin còn lại, và cho tôi những lợi thế trong việc phát triển sức mạnh và quyền lực. 

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra trong hang, và tôi bắt đầu bước vào, chuẩn bị tham gia chiến đấu trực tiếp. Cơ thể tôi cảm thấy sẵn sàng, với sức mạnh mới mẻ từ tinh chất quái vật, tôi cảm nhận rõ ràng rằng đây là lúc để kiểm tra khả năng của mình. 

Mỗi đòn tấn công của tôi không chỉ có sức mạnh mà còn có sự tinh tế, như thể tôi đã hoàn toàn hòa vào môi trường chiến đấu này. Cuộc chiến đang diễn ra giữa cái sống và cái chết, và tôi sẽ không chùn bước. 

Trong không gian chật hẹp của hang động, tôi lao vào cuộc chiến với một cơn hưng phấn tột độ, cơ thể như được thức tỉnh từ một giấc ngủ dài. Mùi máu xộc lên mạnh mẽ, như thể mọi tế bào trong cơ thể tôi đều phản ứng lại với nó. Cảm giác như bản năng của loài sói trong tôi được giải phóng hoàn toàn, tôi không chỉ là người nữa, mà là một sinh vật hoang dã giữa đêm tối, vũ khí trong tay là những cây dao găm sắc bén, từng nhát chém của tôi như những vũ điệu trong trận chiến sinh tử. 

Các con goblin không thể đối phó kịp với tốc độ và sự chính xác của tôi. Họ không chỉ bị cắt đứt gân, xé rách cơ thể mà còn phải đối mặt với một trận đấu mà họ không thể thắng được. Tôi đã hiểu rõ từng bộ phận yếu ớt trên cơ thể chúng, mỗi lần ra tay đều trúng đích, khiến chúng ngã xuống như những con rối không còn dây nối. 

Máu bắn lên khắp nơi, nhuộm đỏ cả không gian, nhưng điều đó chỉ làm tăng thêm cơn hưng phấn trong tôi. Cơ thể tôi không mệt mỏi, không chùn bước, và mỗi nhát dao là một nhịp điệu hoàn hảo của cái chết. Cứ thế, tôi xoay vần trong bóng tối, mỗi con goblin đổ xuống một cách nhanh chóng, như những nốt nhạc trong một bản giao hưởng đẫm máu. 

Chúng không kịp phản ứng. Dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa ngoài cửa hang, tôi như một bóng ma, vũ khí trong tay là những chiếc bóng sắc bén, cứ thế hạ gục từng con một. Đôi mắt tôi trở nên sắc bén hơn, có thể nhìn rõ từng chuyển động của kẻ thù trong đêm tối, không gian không còn là sự hạn chế, mà là môi trường hoàn hảo cho tôi thể hiện sức mạnh của mình. 

Máu và mùi tanh nồng của cuộc chiến tràn ngập khứu giác, khiến tôi như hòa vào chính cuộc chiến này, như một phần của nó, và cuộc chiến vẫn tiếp tục, từng kẻ thù một ngã xuống dưới tay tôi. 

Lúc này, cơ thể tôi đã bắt đầu cảm thấy sự mệt mỏi, nhưng cơn hưng phấn vẫn còn vẹn nguyên. Xung quanh, không khí nặng trĩu bởi mùi máu, mồ hôi, và tiếng rên la của những kẻ sắp gục ngã. Dưới ánh sáng yếu ớt, tôi nhìn thấy những con goblin còn lại, chúng đang lao tới, bọc kín trong sự sợ hãi và sự tuyệt vọng. Nhưng chúng chẳng thể hiểu được sự quyết tâm đang cháy bỏng trong tôi. 

Với một hơi thở sâu, tôi lấy lại sự tập trung, cảm nhận từng thớ cơ, từng vết thương đã bắt đầu tê dại. Nhưng không có thời gian để dừng lại, tôi vẫn phải chiến đấu, vẫn phải chiến thắng. Dù mệt mỏi nhưng đôi mắt tôi vẫn rực sáng, quyết tâm không giảm đi. Tôi đã bao giờ từ bỏ đâu. 

Với tốc độ của loài sói trong đêm, tôi lao tới, vừa tránh né những cú tấn công từ những con goblin còn lại, vừa chặt chém vào chúng. Dao găm trong tay như một phần của cơ thể, mỗi nhát chém đều chính xác, hướng tới những điểm yếu mà tôi đã học được suốt bao lâu nay. 

Một con goblin vấp ngã vì một vết chém vào chân, tôi nhảy qua người nó, để lại một dấu vết đẫm máu phía sau, rồi ngay lập tức hạ gục một con khác đang lao về phía tôi với thanh kiếm ngắn trong tay. Thực sự, bây giờ tôi không còn cảm giác về sự đau đớn nữa, mọi thứ đều mờ nhạt, chỉ còn lại sự sống sót và chiến thắng. 

Cuộc chiến vẫn kéo dài, nhưng dần dần, từng con goblin ngã xuống, và không lâu sau, tôi nhận thấy chỉ còn lại vài chục con đang rơi vào sợ hoang mang và sợ hãi. Lúc này, tôi không còn muốn chỉ giết chúng nữa, mà một phần trong tôi muốn kiểm soát chúng. 

Những cú chém của tôi bắt đầu chậm rãi dừng lại, những con goblin của tôi cũng dừng lại và đứng trước 20 con phía trước mà trừng mắt doạ dẫm, hòng muốn chúng sợ hãi hơn tôi vứt vũ khí của mình đi và tiếng lại chúng, đạp lên xác của đồng loại chúng và bắt đầu dùng răng nanh và móng vuốt của mình xé xác chúng cho đến khi chỉ còn lại vài con. 

Khi cuộc chiến dần lắng xuống, không còn tiếng gầm rú, không còn những cuộc đấu tranh sinh tử, chỉ còn lại sự im lặng nặng nề bao trùm, tôi cảm nhận được sự mệt mỏi dâng lên nhưng cũng đầy tự hào. Những con goblin cuối cùng đã bị hạ gục, và con cầm đầu đã bị hạ ngay từ đầu, không có sức mạnh gì đặc biệt, chỉ là một con quái vật yếu đuối bình thường mà thôi. Cảm giác của chiến thắng, dù không trọn vẹn nhưng cũng là một cảm giác khá thỏa mãn. 

Tôi ra lệnh cho những con goblin còn lại trong đội của mình tập trung bắt giữ những con sống sót, trói chúng lại và gom chúng vào một chỗ. Còn tôi, cùng với ba con goblin được huấn luyện tốt, tiến sâu vào trong hang của chúng. Mùi tanh nồng nặc của máu và mùi ẩm ướt của hang động bao trùm lấy tôi, nhưng tôi không bận tâm, chỉ tập trung vào mục tiêu – tìm kiếm chiến lợi phẩm, điều tra những gì có giá trị trong này. 

Hang của chúng khá rộng, với những vách đá thô ráp và lối đi hẹp, đen tối. Nhưng đôi mắt tôi giờ đã được cải thiện, không còn khó khăn gì khi di chuyển trong bóng tối. Thậm chí, tôi có thể thấy rõ mọi thứ như thể là ban ngày, từng khe đá, từng lối đi, mỗi ngóc ngách của hang đều rõ ràng trong mắt tôi. 

Điều đầu tiên tôi tìm thấy là một khoảnh không gian khá rộng bên trong hang, nơi những con goblin sinh sống và cất giấu đồ đạc của chúng. Những thứ có giá trị không nhiều, chỉ là đồ vật vớ vẩn, nhưng có một vài món có thể coi là chiến lợi phẩm: những chiếc rương nhỏ chứa vàng cướp được từ loài người hoặc một số loài khác, một số vũ khí đã qua sử dụng,.. 

Tiếp theo tôi di chuyển qua một nhánh hang khác, nơi này khá hôi thối và có mùi kì lạ. Với đôi mắt được cường hoá, phía trước tôi là một cảnh tượng khá kinh dị, nhưng bộ xương người, xác chết nằm la liệt và bên cạnh đó còn có một vài người còn sống, một số khá quen mắt khi lần trước tôi thấy họ được mang vào đây. 

Tiếng khóc oai oán, khuôn mặt thẩn thờ là những thứ tôi thấy trước tiên, cơ thể không có một mảnh vải để lộ ra bộ ngực đầy đặn của họ nhưng lại có vài vết bầm tím, bụng thì hơi to có vẻ là mang thai và nơi âm đạo thì có vài vết máu xen lẫn vài vết tinh dịch màu trắng đục, có vẻ họ vừa bị xâm hại không lâu cho đến khi tôi tấn công vào. 

Những mảnh vải bị xé rơi vãi dưới chân tôi, tôi tiến lại gần họ một chút và xem thử còn bao nhiều người còn sống. 

5 người, 5 người là tất cả, 2 bé gái khoảng 14 tuổi với cơ thể mỏng manh nhỏ nhắn và 3 người phụ nữ nằm cạnh nhau trên xác của những người phụ nữ trần truồng khác, những người không chịu nổi sự đau đơn và tra tấn của lũ goblin. 

Tôi có thể thấy nổi đau của họ khi nhìn vào những cơ thể đầy máu đó, một số còn bị ăn dở, ngực bị cắn và ăn thịt mất, âm đạo thì đầy máu và tinh trùng goblin, tay và chân thì đối với chúng không cần thiết nên đã bị ăn mất rồi, mọi thứ chỉ có đau đớn. 

Tôi có thương cảm không, tôi có. Tôi có thấy thương tiếc cho họ không, tôi có. Tôi có hể cứu họ và mang họ trở lại cuộc sống lúc trước không, tôi có nhưng tôi không làm làm thế vì thế giới này mạnh thì sống yếu thì chết, để họ sống một cách yếu đuối thì cũng chẳng khác án tử là bao. 

Nhưng điều đó cũng chỉ là bao biện cho sự điên loạn của tôi thôi, với góc nhìn và tò mò ham muốn được ghi chép thêm về giống loài này tôi cần họ sống để tôi có thể thấy cách goblin sinh sản và họ chính là chiến lợi phẩm của tôi. 

Tôi bước ra ngoài và mặc kệ những ánh mắt cầu cứu và tuyệt vọng kia, trở về với đội quân của tôi mà có thể nói là chỉ còn mấy tên mà thôi, khi sống sót chúng sẽ mạnh mẽ hơn, tôi không biết liệu chúng có tiến hoá hay không, tôi sẽ nghiên cứu thêm về chúng. 

8 con còn lại tất cả nhưng chỉ bấy nhiêu đây cũng ổn rồi, với một trận chiến chênh lệnh về quân số thế này mà còn sống được bấy nhiêu đó thì cũng khá may mắn cho tôi rồi.  

Tôi dành ra khoảng nửa ngày để chăm sóc một số vết thương trên người và cho lũ goblin nghỉ ngơi rồi sau đó hành động bắt tay vào việc dọn dẹp cả trăm cái xác ở nơi này, tôi không trông mong gì nếu có tinh chất quái vật rơi ra nhưng có thể mong chờ gì ở cái đám yếu ớt này, gom gọn và đốt, tôi cũng mệt mỏi sau trận chiến nên không hứng thú lắm với việc mổ xẻ bọn chúng, tôi đã hiểu rõ rồi, tôi sẽ chọn một vài con đặc biệt mà mổ xẻ ra thôi. 

Phải mất 2 ngày bọn tôi mới giải quyết sạch đống xác kia, mùi máu còn đọng lại thì bắt đầu bốc mùi nên tôi ra lệnh cho những con vừa gia nhập bắt đầu dọn dẹp. 

Cơ mà chúng cũng được huấn luyện một khoá nhanh chóng sau trận chiến rồi, tôi cho bọn chúng xếp hàng và tôi thì cứ thế mổ xẻ một cách mang rợ nhất có thể nên chúng tạm nghe lời, còn sau đó thì dần rồi tính tiếp. 

Với quân số gần 30 con goblin thì mọi thứ được dọn dẹp khá nhanh chóng. 

Tôi trở về phía trung tâm hạng động, một nơi khá rộng rãi khoảng 100m vuông, có một chiếc ghế dành cho thủ lĩnh đặt ở đó. 

Tôi tiến tới và ngồi đó nhìn xuống cả đám goblin đang đứng phía dưới, cái cảm giác quyền lực này có chút kích thích, nếu tôi có hàng ngàn goblin thì sao nhỉ, mà chắc điều đó lại xảy ra thêm vài vấn đề với cả không có con nào đủ thông minh cả. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận