• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1:KHỞI ĐẦU TRONG BÓNG TỐI

Chương 01: Tartarus

0 Bình luận - Độ dài: 7,257 từ - Cập nhật:

Bóng tối. Không phải thứ bóng tối đơn thuần của đêm đen, mà là sự trống rỗng tuyệt đối, nơi ánh sáng chưa bao giờ tồn tại. Một khoảng không nuốt chửng tất cả—âm thanh, sự sống, ý thức. Nơi đây không có ngày, không có đêm, chỉ có sự vĩnh hằng lạnh lẽo. Tartarus, địa ngục trần gian, nhà tù của những kẻ bị nguyền rủa, nơi chỉ có những linh hồn bị lãng quên chờ đợi trong vô vọng.

Giữa lòng vực thẳm sâu nhất của Tartarus, một chiếc cổng đá khổng lồ sừng sững như một tạo vật từ thời viễn cổ. Những ký tự ma thuật mờ nhạt trên bề mặt, khắc sâu như những vết sẹo thời gian, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, chập chờn như hơi thở cuối cùng của một kẻ hấp hối. Hàng ngàn năm qua, cánh cổng ấy chưa từng rung chuyển. Nhưng hôm nay, nó nứt ra.

Không phải một tiếng nổ, không phải một cơn chấn động dữ dội. Chỉ là một vết rạn nhỏ, khẽ khàng nhưng sâu sắc, lan rộng như một nhát chém xuyên qua lịch sử. Rồi, giữa sự tĩnh lặng ngột ngạt, một bàn tay thò ra từ khe hở. Gầy guộc. Xanh xao. Da thịt chằng chịt những vết sẹo cũ kỹ, như thể đã từng bị đốt cháy, cắt xé, và khâu vá không biết bao nhiêu lần.

Người đó không vội vàng. Hắn từ từ bước ra khỏi màn đêm, như thể đang thoát khỏi lớp kén đã giam cầm mình suốt hàng thập kỷ. Từng bước chân chạm xuống nền đá xám xịt, không phát ra tiếng động. Chiếc áo choàng rách nát trên vai hắn lặng lẽ lay động trong làn không khí đặc quánh, như một bóng ma lướt qua nhân gian.

Leon Valeford ngẩng đầu lên.

Ánh sáng đầu tiên trong mười năm chiếu lên khuôn mặt hắn. Không phải ánh sáng của mặt trời, mà là ánh sáng đỏ sẫm từ bầu trời địa ngục. Những đốm lửa lập lòe trong màn sương đen, phản chiếu trong đôi mắt Leon—một đôi mắt đã từng mang màu xanh của biển cả, nhưng giờ đây chỉ còn là hai hố sâu nhuộm đỏ bởi những gì hắn đã trải qua.

Hắn đưa tay lên, chạm vào cổ mình. Vết sẹo bỏng rát, vết tích của nhát kiếm đầu tiên đã kết liễu cuộc đời hắn mười năm trước. Một nụ cười khẽ cong trên môi—không vui, không buồn, chỉ là một sự thừa nhận lạnh lùng của một kẻ đã quá quen với đau đớn.

Gió thổi qua hoang mạc đá, cuốn theo những tiếng thì thầm ma quái từ Tartarus. Đâu đó trong bóng tối, những thực thể không tên vẫn đang lặng lẽ quan sát hắn. Những linh hồn bị nguyền rủa, những dã thú sinh ra từ sự thối rữa của thế giới, những tội nhân chưa bao giờ được phép chết. Họ thì thầm những lời không ai có thể hiểu, nhưng Leon không bận tâm. Hắn đã sống cùng chúng đủ lâu để biết rằng, trong Tartarus, kẻ duy nhất có thể nghe thấy tiếng nói của chính mình… chỉ có bản thân hắn.

Bước thêm một bước, Leon hoàn toàn rời khỏi cánh cổng. Sau lưng hắn, Tartarus vẫn tồn tại, vẫn nuốt chửng những kẻ xấu số, nhưng hắn thì không còn thuộc về nơi đó nữa. Hắn hít một hơi dài, không khí bên ngoài khác biệt hoàn toàn với không khí đặc quánh trong địa ngục. Nó vẫn lạnh lẽo, vẫn tăm tối, nhưng ít nhất, nó không còn mang mùi tử khí mục rữa.

Xa xa, phía chân trời, ánh sáng mờ nhạt của vương quốc Eldora hiện lên như một lời nhắc nhở. Mười hai kẻ phản bội đang sống trong vinh quang mà hắn đã đánh đổi cả mạng sống để có được. Họ đã quên hắn, đã xóa tên hắn khỏi lịch sử, nhưng hắn vẫn nhớ. 

Leon siết chặt bàn tay. Không cần vội. Không cần giận dữ. Hắn đã chờ mười năm, hắn có thể chờ thêm. Nhưng lần này, khi hắn quay lại… không ai có thể trốn thoát.

Mười năm trước

Cơn gió lạnh đầu mùa lướt qua những mái vòm cao vút của hoàng thành Eldora, mang theo hơi thở băng giá từ phương Bắc. Ánh hoàng hôn hắt lên những tòa tháp cổ kính một sắc đỏ sẫm, kéo dài những bóng đổ lên bức tường thành rêu phong. Từng cánh cờ thêu huy hiệu hoàng gia bay phần phật, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt trong không khí giá buốt.

Bên dưới quảng trường lát đá cẩm thạch, dòng người vẫn còn tụ tập thành từng cụm nhỏ, giọng nói hòa vào nhau thành một bản hợp xướng mơ hồ. Họ bàn tán, hân hoan, tràn đầy háo hức về sự kiện đã diễn ra chỉ vài giờ trước—lễ tuyên thệ của Thập Tam Hiệp Sĩ Hoàng Gia. Những chiến binh trẻ tuổi, những thanh kiếm sắc bén nhất của vương quốc, đã chính thức đặt bước chân đầu tiên vào con đường vinh quang.

Xa hơn, cách quảng trường vài con phố, doanh trại của họ chìm trong một bầu không khí hoàn toàn khác.

Ở nơi này, không có tiếng reo hò hay những nụ cười rạng rỡ. Chỉ có hơi lạnh len lỏi qua những bức tường đá xám, hòa lẫn vào tiếng kim loại va chạm vang vọng từ sân tập.

Leon Valeford lùi một bước, đầu gối hơi khuỵu xuống, nhịp thở nặng nề. Mái tóc đen bết mồ hôi bám vào trán, từng giọt nước nhỏ xuống nền đá lạnh buốt. Thanh kiếm trong tay hắn vẫn còn rung nhẹ, cảm giác tê rần lan ra khắp cánh tay sau khi đỡ trọn đòn vừa rồi.

Đối diện hắn, Reinhardt Von Helmut, dáng đứng vẫn thẳng, ánh mắt không gợn một tia dao động.

"Chậm."

Một từ ngắn gọn, không có sự mỉa mai hay khinh thường, nhưng vẫn mang theo sức nặng khó lường.

Bàn tay Leon siết chặt chuôi kiếm, cảm nhận lớp da tay đã bắt đầu rách sau hàng giờ liền đối luyện. Hắn biết mình đang hụt hơi, và Reinhardt cũng nhận ra điều đó.

Từ xa, Selene Ashford quan sát, ánh mắt tím nhạt sắc lạnh. Cô đứng dựa vào một cột đá, tay khoanh trước ngực, bộ áo choàng dài phủ lên thân hình mảnh mai nhưng không hề yếu ớt. Cạnh cô, Gideon Dumas, gã kỵ sĩ khổng lồ với bộ giáp đen nặng nề, khoanh tay đứng dựa vào thanh kiếm của mình.

"Cậu quá bị động." Selene cất tiếng, giọng nói không mang cảm xúc rõ ràng, nhưng từng từ đều như một lưỡi dao lách qua kẽ hở trong lớp giáp của hắn. "Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ chết mà không kịp hiểu chuyện gì xảy ra."

Leon không phản bác.

Cả cơ thể hắn đau nhức. Mỗi nhịp hô hấp đều nặng trĩu. Nhưng hắn vẫn đứng thẳng, thanh kiếm trong tay vẫn chưa hạ xuống.

Gió thổi qua sân tập, cuốn theo những hạt bụi mỏng lơ lửng trong không trung. Ngọn đuốc treo trên bức tường đá chập chờn, ánh sáng hắt lên lưỡi kiếm tạo thành một vệt sáng lạnh lẽo.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng.

"Thế là đủ rồi."

Cassius Falken bước vào sân tập, từng bước chân dứt khoát, ánh mắt xám nhạt lướt qua những chiến binh trẻ tuổi. Áo choàng lông thú phất nhẹ theo chuyển động của hắn, bộ giáp bạc trên người phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đuốc lập lòe. Hắn quét mắt một lượt, rồi dừng lại ở Reinhardt.

"Hôm nay đến đây thôi."

Reinhardt hạ kiếm, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như thể trận đấu vừa rồi chưa từng xảy ra. Leon cũng nới lỏng bàn tay, nhưng cánh tay hắn vẫn còn tê rần.

Cassius nhìn từng người một, rồi chậm rãi cất tiếng.

"Từ ngày mai, các ngươi sẽ bước ra chiến trường."

-°-

Bầu trời đêm giăng kín một màu đen đặc, không trăng, không sao. Chỉ có ánh lửa leo lét từ những ngọn đuốc rải rác dọc theo tường thành, hắt lên những cái bóng mờ nhạt, kéo dài trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo.

Gió vẫn thổi, luồn qua những khe hở giữa các tòa tháp cao vút, mang theo hơi ẩm phảng phất mùi sắt, mùi than cháy, mùi của một đêm đầu đông u ám. Xa xa, trong khu doanh trại phía đông hoàng cung, những lò rèn vẫn rực đỏ, tiếng búa nện xuống kim loại vang vọng giữa màn đêm như nhịp đập đều đặn của một con quái vật.

Tại một góc sân, trong bóng tối tĩnh mịch, Leon Valeford ngồi dựa lưng vào bức tường đá. Tấm áo choàng vắt trên vai không đủ giữ lại hơi ấm, từng nhịp thở của hắn hòa vào màn sương mỏng lơ lửng giữa không khí lạnh giá. Cơn đau từ những vết bầm tím trên cánh tay chưa tan, cơ bắp vẫn nhức nhối sau trận đấu ban chiều.

Trên đùi hắn, thanh kiếm vẫn nằm im lìm, lưỡi thép ánh lên một tia sáng mờ ảo dưới ngọn lửa chập chờn. Hắn nhìn chằm chằm vào nó, ngón tay vô thức lướt dọc theo sống kiếm, cảm nhận từng đường rãnh khắc trên bề mặt.

Phía sau, tiếng bước chân khẽ vang lên. Nhẹ, nhưng không che giấu sự hiện diện.

Selene Ashford bước đến gần, mái tóc bạch kim buông lơi theo mỗi chuyển động. Cô không mặc giáp, chỉ khoác một lớp áo choàng nhung mỏng, những đường thêu vàng chìm dưới ánh sáng nhạt.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh hắn.

Gió khẽ lướt qua, cuốn theo một chút hơi thở lạnh lẽo của màn đêm. Hơi ấm từ cơ thể cô phảng phất bên cạnh, nhưng vẫn giữ một khoảng cách vừa đủ để không xâm phạm không gian của hắn.

Bàn tay Selene chạm nhẹ lên lớp băng quấn quanh cổ tay Leon, những đầu ngón tay lạnh hơn cả không khí xung quanh.

"Mấy vết này sẽ mất vài ngày để hồi phục." Giọng cô khẽ vang lên, đều đều như thể chỉ đang nói về một sự thật hiển nhiên.

Leon khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi thanh kiếm trên đùi.

"Mọi thứ sẽ không giống như bây giờ nữa." Cô tiếp tục, giọng nói mang theo một tầng ý nghĩa khó lường. "Ngày mai, chúng ta không còn ở trong một sân tập. Không còn đối thủ nào sẽ dừng tay khi cậu ngã xuống."

Hắn im lặng một lúc lâu.

Gió lại thổi qua, lần này mạnh hơn, cuốn tung một ít bụi từ nền đá lên không trung.

Selene không đợi câu trả lời. Cô đứng dậy, vạt áo nhẹ nhàng lay động theo chuyển động.

Trước khi rời đi, cô liếc nhìn hắn một lần nữa.

"Ngủ đi. Ngày mai sẽ rất dài."

Bóng cô khuất dần trong màn đêm, để lại một khoảng không lặng lẽ.

Leon siết nhẹ chuôi kiếm, cảm nhận hơi lạnh truyền từ lưỡi thép vào lòng bàn tay. Ngọn đuốc trên tường thành khẽ rung lên, ánh sáng lập lòe như một tia chớp ngắn ngủi trong đêm tối.

-°-

Sương mù buổi sớm trải một lớp màn mỏng lên doanh trại, che phủ từng bức tường đá xám và những lối đi lát gạch cứng lạnh. Hơi thở của binh sĩ tạo thành từng làn khói trắng, hòa lẫn vào không khí đặc quánh mùi sắt thép và da thuộc ẩm mốc. Trong sân tập trung, ánh lửa từ những ngọn đuốc cắm dọc tường thành chỉ đủ soi rọi những bóng người đang đứng thẳng hàng, im lặng chờ đợi.

Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ, luồn qua từng kẽ hở trên bộ giáp, mang theo hơi lạnh cắt da.

Leon siết chặt chuôi kiếm, cảm nhận lớp găng tay da thô ráp cọ vào lòng bàn tay. Áo choàng trên vai hắn nặng hơn bình thường, một phần vì lớp hơi nước đọng lại, một phần vì áp lực đè nặng lên cơ thể. Trận chiến đầu tiên. Không phải đấu luyện, không có người giám sát, không có lệnh dừng khi lưỡi kiếm chạm vào da thịt.

Phía trước hàng ngũ, Cassius Falken đứng thẳng, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Hắn mặc bộ giáp bạc đã xỉn màu theo năm tháng, trên vai vắt một tấm áo choàng lông cừu ngắn. Đôi mắt xám nhạt quét qua từng người, ánh nhìn sắc bén như muốn xuyên qua lớp giáp che chắn suy nghĩ của từng kẻ đứng trước mặt.

"Mọi người đã sẵn sàng."

Không ai trả lời, nhưng cũng không ai tỏ vẻ do dự.

Cassius xoay người, bước về phía cổng doanh trại. Binh sĩ đứng gác lập tức kéo cần trục, tạo ra âm thanh rền rĩ của kim loại nặng nề. Những cánh cổng thép dày chầm chậm mở ra, để lộ con đường đất kéo dài về hướng đông, nơi bầu trời vẫn còn nhuộm một màu xám tro mờ ảo.

Không khí đặc quánh, nặng nề như một cơn bão sắp ập đến.

Từng người lần lượt bước qua cánh cổng, theo sát đội hình được sắp xếp từ trước. Reinhardt dẫn đầu, tấm áo choàng đen đổ dài theo từng bước đi vững chãi. Selene bước ngay phía sau, tấm áo choàng nhung trắng lay động nhẹ theo làn gió. Leon giữ vị trí giữa đoàn, hơi lùi lại phía sau Gideon, từng bước chân chậm rãi nhưng chắc chắn.

Bầu trời phía trước không còn vệt hoàng hôn của đêm qua, cũng không có ánh mặt trời chói lóa của buổi sớm mai. Chỉ có một sắc xám nặng nề, kéo dài vô tận trên đường chân trời.

Lớp sương mù nhạt dần khi đoàn người tiến xa khỏi doanh trại, để lộ con đường đất gồ ghề kéo dài về hướng đông. Những vết bánh xe ngựa hằn sâu trên nền đất ẩm, lấp đầy bởi vũng nước nhỏ đọng lại sau cơn mưa đêm trước. Hai bên đường, rừng cây trải dài, những cành khô đan xen tạo thành bóng tối loang lổ trên mặt đất. Không khí vẫn mang theo hơi ẩm lạnh buốt, khiến từng nhịp thở phả ra thành làn sương trắng mong manh.

Leon giữ nguyên vị trí trong hàng ngũ, mắt quan sát những tán cây cao vút phía xa. Mỗi bước chân giẫm lên lớp lá mục bên dưới tạo ra những âm thanh khe khẽ, hòa lẫn vào tiếng vải áo choàng cọ vào giáp trụ. Hắn cảm nhận được sự căng thẳng ẩn giấu bên dưới vẻ ngoài bình thản của mọi người. Không ai lên tiếng, nhưng từng chuyển động nhỏ, từng cái siết tay trên chuôi kiếm đều nói lên điều đó.

Phía trước, Reinhardt tiếp tục dẫn đầu mà không giảm tốc độ. Mái tóc vàng sẫm của hắn khẽ lay động theo gió, dáng lưng thẳng tắp, từng bước chân không hề do dự. Hắn không cần nhìn lại cũng biết những người phía sau đang theo sát đội hình.

Selene đi ngay bên phải hắn, ánh mắt tím nhạt không hề dao động. Cô không mang vẻ cảnh giác lộ liễu, nhưng từng cử động đều có kiểm soát, từng cái liếc nhẹ đều có chủ đích.

Gideon bước sát phía sau, bộ giáp đen của hắn nặng nề hơn bất kỳ ai trong đoàn, nhưng hắn di chuyển gần như không tạo ra tiếng động. Đôi mắt hổ phách sắc bén, phản chiếu ánh sáng nhạt của buổi sớm.

Cassius giữ vị trí cuối cùng, ánh mắt xám vẫn như cũ, không biểu lộ cảm xúc. Hắn không nói gì từ lúc rời khỏi cổng thành, nhưng Leon biết—dù đi sau cùng, không một động tĩnh nào thoát khỏi tầm quan sát của hắn.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc của rừng cây, trộn lẫn với hơi sắt từ vũ khí trên người họ.

Xa hơn về phía trước, lối đi dần mở rộng, để lộ vùng đồng bằng thấp thoáng dưới ánh sáng nhạt. Một dòng sông nhỏ uốn lượn giữa những bãi đất hoang, mặt nước phản chiếu bầu trời xám xịt bên trên. Những tàn tích rải rác khắp nơi—cột đá gãy đổ, nền móng cũ kỹ chìm dưới lớp cỏ dại mọc um tùm.

Một ngôi làng hoang phế.

Leon hít một hơi sâu, bàn tay phải nhẹ nhàng trượt xuống chuôi kiếm. Không có dấu hiệu gì của sự sống. Không tiếng động, không khói bếp, chỉ có những bức tường nứt nẻ và những mái nhà bị gió xô nghiêng ngả.

Reinhardt giơ tay lên, ra hiệu dừng lại.

Cả đoàn lập tức đứng yên, không một ai lên tiếng. Selene khẽ nghiêng đầu, ánh mắt quét qua những ngóc ngách trong tầm nhìn. Gideon nới lỏng bàn tay trên chuôi rìu, nhưng vẫn giữ thế thủ. Cassius nhìn quanh một lượt, ánh mắt không thay đổi, nhưng Leon có thể nhận ra sự đánh giá trong khoảnh khắc đó.

Không có gì ngoài một sự tĩnh lặng bất thường.

Không khí ngưng đọng giữa những tàn tích cũ kỹ. Mặt đất phủ một lớp cỏ dại mọc lan, lẫn vào những mảnh gỗ mục và đá vụn vương vãi khắp nơi. Những ngôi nhà đổ nát đứng chơ vơ giữa không gian hoang vắng, mái tranh đã sụp xuống một nửa, tường gạch nứt vỡ để lộ những khoảng trống tối tăm bên trong.

Reinhardt tiến về phía trước, từng bước chân vững chắc nhưng không tạo ra âm thanh. Ánh mắt hắn quét qua từng ngóc ngách, không bỏ sót bất kỳ điểm nào trong tầm nhìn. Đoàn người lặng lẽ theo sau, mỗi người giữ đúng vị trí của mình, khoảng cách vừa đủ để không cản trở nhưng cũng không quá xa để mất liên lạc.

Selene khẽ nâng tay, những ngón tay mảnh mai lướt nhẹ trên không trung. Làn khí mana vô hình chầm chậm lan ra xung quanh, như một sợi chỉ mỏng manh tỏa ra từ lòng bàn tay cô, xuyên qua những kẽ hở giữa những tảng đá và vết nứt trên tường. Cô không lên tiếng, nhưng biểu cảm thoáng căng thẳng trên gương mặt là đủ để những người khác hiểu rằng có điều gì đó không ổn.

Leon siết chặt chuôi kiếm hơn một chút. Hơi lạnh từ kim loại truyền vào lòng bàn tay, cảm giác quen thuộc giúp hắn giữ vững sự tập trung. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng một cách bất thường, nhưng không phải là sự tĩnh lặng của một nơi đã bị bỏ hoang quá lâu. Không có mạng nhện giăng trên những khung cửa vỡ, không có dấu hiệu của động vật hoang dã kiếm ăn trong đống đổ nát. Mọi thứ quá sạch sẽ, quá nguyên vẹn so với một ngôi làng lẽ ra phải bị thời gian nuốt chửng.

Gideon nheo mắt, bàn tay to lớn chậm rãi trượt xuống cán rìu. Tấm áo choàng đen sẫm phủ trên vai hắn khẽ lay động theo cơn gió nhẹ lướt qua. Hơi thở hắn đều đặn, nhưng mỗi cơ bắp trên cơ thể đồ sộ đó đều đã sẵn sàng để phản ứng ngay lập tức nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Cassius vẫn đứng phía sau cùng, ánh mắt xám lạnh lẽo quan sát mà không để lộ bất kỳ biểu cảm nào. Hắn không rút kiếm, nhưng từng cử động của hắn đều có chủ đích rõ ràng, như thể hắn đã nhìn thấu điều gì đó mà những người khác chưa kịp nhận ra.

Bước chân của Reinhardt dừng lại.

Hắn cúi xuống, lật một tấm ván gỗ mục nát dưới chân bằng mũi giày. Lớp đất bên dưới vừa khô vừa tơi, không có dấu hiệu của hơi ẩm hay rêu bám. Một bề mặt quá sạch so với một nơi đáng lẽ đã bị bỏ hoang hàng năm trời.

Selene thu tay lại, làn khí mana đang lan ra cũng chợt biến mất như thể bị hút vào khoảng không vô tận. Đôi mắt tím nhạt của cô hơi nheo lại.

Một cơn gió mạnh hơn thổi qua, cuốn theo một lớp bụi mỏng từ mặt đất.

Sự im lặng bao trùm nặng nề hơn trước.

Reinhardt xoay cổ tay, thanh kiếm trong tay hắn khẽ hạ xuống nhưng không rời khỏi tư thế sẵn sàng. Selene lùi một bước, ánh mắt quét qua từng bức tường nứt nẻ xung quanh, lông mày hơi cau lại khi cô đưa tay vuốt nhẹ lên bề mặt một cột gỗ cháy sém. Một lớp bụi rất mỏng bám trên đầu ngón tay cô, chỉ vừa đủ để nhận ra rằng nó chưa từng chịu đựng quá nhiều mưa gió.

Leon đứng yên, bàn tay vẫn giữ chặt chuôi kiếm. Không khí trong làng quá tĩnh lặng, không phải kiểu hoang phế bình thường mà giống như một sân khấu bị bỏ quên sau khi vở diễn kết thúc. Một nơi đáng lẽ phải đổ nát hoàn toàn theo thời gian lại không có chút dấu hiệu nào của sự hủy hoại tự nhiên.

Gideon nheo mắt, cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ trên nền đất rồi lăn nhẹ giữa những ngón tay. Mặt ngoài nhẵn bóng, không có rêu bám, cũng không có dấu vết bị bào mòn bởi gió cát. Hắn im lặng, xoay viên đá một vòng trước khi thả nó xuống, để mặc cho nó lăn vài vòng trên mặt đất bằng phẳng rồi dừng lại giữa đống đổ nát.

Cassius nhích nhẹ ngón tay trên chuôi kiếm nhưng không rút ra. Một cử động nhỏ đến mức khó nhận ra, nhưng Leon biết rằng hắn cũng cảm nhận được sự bất thường. Một chiến trường thực sự không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng tiếng la hét và những lưỡi kiếm va chạm. Đôi khi, sự tĩnh lặng chính là thứ nguy hiểm nhất.

Reinhardt bước thêm một bước, đôi ủng sắt của hắn giẫm lên lớp đất xốp, để lại một vết lõm mờ nhạt. Hắn cúi xuống, chạm nhẹ vào nền đất bằng đầu ngón tay, rồi đưa lên trước mặt quan sát. Mặt đất không hề ẩm, nhưng bên dưới lớp bụi mỏng lại có dấu vết bị xới tung không quá lâu trước đây.

Selene khẽ nghiêng đầu, mái tóc bạch kim xõa xuống một bên vai. Cô đưa tay vẽ một đường ma pháp trong không trung, một làn khí mỏng như sương nhẹ tỏa ra từ lòng bàn tay. Làn khí nhanh chóng lan rộng, tràn vào từng khe nứt trên tường, từng khoảng tối dưới những mái nhà đổ nát, thấm sâu vào lòng đất dưới chân họ.

Không có gì phản ứng lại phép thuật dò xét. Nhưng Leon nhận thấy đôi môi Selene mím chặt hơn trước, một cử chỉ nhỏ cho thấy có điều gì đó không đúng.

Gideon khẽ bẻ cổ, âm thanh khớp xương vang lên trong không khí tĩnh mịch. Bàn tay to lớn của hắn nắm chặt cán rìu hơn một chút, cơ bắp trên cánh tay hơi căng ra. Reinhardt không nói gì, chỉ liếc nhìn Cassius trong chớp mắt.

Cassius hơi nghiêng đầu, ra hiệu rất khẽ, gần như vô hình, nhưng đủ để tất cả hiểu được ý nghĩa của nó.

Không có dấu vết của sự sống, nhưng nơi này chưa từng thực sự bị bỏ hoang. Leon cảm nhận được một sự rung động rất nhẹ dưới lòng bàn chân, như thể mặt đất vừa dịch chuyển một khoảng không thể nhận ra.

Selene chớp mắt, ánh sáng phép thuật vừa lan ra từ đầu ngón tay cô vụt tắt trong chớp mắt. Không phải vì cô thu lại, mà vì nó đã bị thứ gì đó nuốt chửng. Làn mana trong không khí đột ngột biến mất, như thể bị một thế lực vô hình bóp nghẹt trước khi kịp khuếch tán hoàn toàn.

Cassius cau mày, những ngón tay vốn chỉ lướt nhẹ trên chuôi kiếm giờ đã siết chặt hơn. Reinhardt dịch chuyển tư thế, đặt trọng tâm xuống thấp hơn, chuẩn bị đối phó với bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.

Cơn gió từ nãy đến giờ vẫn thổi đều đặn qua tàn tích chợt ngừng bặt. Cảm giác như thế giới vừa bị cắt đứt khỏi sự vận hành tự nhiên của nó. Không còn âm thanh của lá cây xào xạc, không còn tiếng bước chân trên nền đất, chỉ còn một khoảng không nặng nề, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt.

Leon cảm nhận được một lực kéo rất khẽ quanh cơ thể, không giống như bị ai đó chạm vào, mà là một dòng chảy vô hình, như một lớp sương mỏng siết chặt lấy hắn. Bàn tay hắn siết chuôi kiếm theo phản xạ, nhưng trước khi có thể hành động, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên méo mó.

Mặt đất dưới chân họ không còn ổn định. Những vết rạn xuất hiện trên nền đá, không phải nứt vỡ do trọng lực mà là những vết rạn do không gian bị bóp méo. Tất cả cảnh vật xung quanh bắt đầu xoay tròn, bẻ cong như một tấm gương bị ép vỡ từ bên trong. Những tàn tích xung quanh vặn vẹo, những mảng tường đổ bắt đầu chồng lên nhau theo một cách phi tự nhiên.

Một cơn áp lực bất chợt tràn qua, đè lên từng thớ cơ, từng mạch máu, từng hơi thở của họ. Không phải nỗi sợ, không phải sức mạnh thể chất, mà là một sức ép đến từ sự thay đổi thực tại.

Ánh sáng vụt tắt.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, toàn bộ ngôi làng hoang phế biến mất.

Cảm giác rơi tự do chỉ kéo dài trong vài giây, nhưng lại nặng nề đến mức khiến thần trí bị bóp nghẹt. Cảnh vật xoay tròn, màu sắc trộn lẫn vào nhau thành những vệt dài bất định, như thể họ vừa bị ném vào một cơn ác mộng không có điểm khởi đầu hay kết thúc.

Rồi tất cả dừng lại.

Chân họ chạm vào mặt đất lần nữa, nhưng đây không còn là nơi họ vừa đứng.

Không khí xung quanh dày đặc hơn, mang theo một mùi ngai ngái khó chịu, trộn lẫn giữa đá cháy, lưu huỳnh và máu khô. Những cột đá đen tuyền vươn lên từ mặt đất, những họa tiết cổ ngữ đỏ rực chạy dọc theo từng bề mặt, tỏa ra ánh sáng lập lòe như những mạch máu sống.

Một tòa lâu đài sừng sững hiện ra trước mắt họ.

Cửa đá khổng lồ, cao hơn mười mét, đóng chặt. Những bức tường thành chạm khắc những hình ảnh quái dị—những sinh vật không rõ hình dạng, những bóng đen khổng lồ, những trận chiến nhuộm máu từ những thời đại xa xưa.

Không còn dấu vết nào của ngôi làng, không còn bầu trời xám tro phía trên đầu. Chỉ có bóng tối vĩnh hằng bao phủ lấy nơi này, nặng nề, lạnh lẽo và tuyệt đối.

Một giọng nói trầm thấp, mơ hồ nhưng vang vọng từ khắp mọi hướng, cất lên từ nơi sâu thẳm nhất của lâu đài.

"Hãy đến đây."

Bóng tối bám chặt lấy không gian, đặc quánh như một tấm màn nhung đen phủ kín mọi giác quan. Lâu đài sừng sững giữa khoảng không vô tận, những cột trụ khổng lồ chạm trổ những ký tự cổ ngữ phát sáng đỏ rực, ánh sáng yếu ớt chạy dọc theo bề mặt như những mạch máu còn đập chậm rãi.

Mặt đất nhẵn nhụi, lạnh đến tê cứng, mỗi bước chân đặt xuống đều vọng lại một dư âm kỳ quái, kéo dài hơn mức cần thiết. Không gian nặng trĩu, như thể không khí nơi đây đặc hơn, quẩn quanh lấy từng hơi thở, khiến lồng ngực căng tức.

Leon hít một hơi thật sâu, cảm nhận được vị khô khốc của không khí pha lẫn mùi lưu huỳnh len lỏi vào cổ họng. Cảm giác đó không chỉ đơn thuần là khó chịu, mà còn mang theo một áp lực mơ hồ, như thể có thứ gì đó vô hình đang len lỏi vào từng thớ thịt, bám chặt lấy cơ thể hắn.

Reinhardt đi đầu, ánh mắt quét qua không gian trước mặt, từng cử động đều mang theo sự cẩn trọng tuyệt đối. Hắn giơ tay ra hiệu, không một lời nói thừa thãi, nhưng ai cũng lập tức hiểu vị trí của mình. Cassius di chuyển về phía bên trái, bước chân gần như không tạo ra âm thanh. Selene nhấc nhẹ ngón tay, những sợi mana vô hình lan ra, len lỏi vào từng góc khuất, dò xét không gian xung quanh. Gideon giữ vị trí cuối cùng, bàn tay to lớn đặt hờ trên chuôi rìu, cơ thể căng cứng như một con thú lớn sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.

Cánh cổng khổng lồ trước mặt chậm rãi rạn nứt, hé lộ một khoảng trống đen kịt phía bên trong. Không có bất kỳ cơ chế nào vận hành, cũng không có tiếng động nào vang lên, nhưng tảng đá nặng nề ấy vẫn cứ mở ra như thể bị một thứ sức mạnh vô hình ép buộc.

Bên trong, một đại sảnh rộng lớn trải dài, những hàng cột trụ vươn lên tận trần, bao phủ bởi những đường chạm khắc hoa văn cổ xưa. Ánh sáng đỏ len lỏi trong từng khe đá, chảy dọc theo bề mặt như những mạch năng lượng vẫn chưa cạn kiệt sau hàng thế kỷ ngủ yên. Cuối đại sảnh, một bậc thềm trải dài dẫn đến ngai vàng đen tuyền, nơi một bóng người đang ngồi, bất động.

Họ bước vào, từng bước chân chìm vào sự im lặng tuyệt đối.

Leon di chuyển chậm rãi, ánh mắt quan sát từng góc cạnh của căn phòng. Một sự bất an len lỏi dưới lớp da, mơ hồ nhưng không thể xua đi. Hắn đã quen với chiến trường, đã quen với những tình huống mà cái chết chỉ cách một nhịp thở. Nhưng nơi này không giống với bất kỳ chiến trường nào hắn từng trải qua. Không có sát khí lộ liễu, cũng không có tiếng vũ khí va chạm, chỉ có một thứ áp lực vô hình bao trùm, nặng đến mức khó chịu.

Bóng người trên ngai vàng cử động.

Chỉ một chuyển động rất nhỏ, một ngón tay khẽ nâng lên, một hơi thở tràn ra, nhưng ngay lập tức, toàn bộ không gian như chùng xuống.

Giọng nói trầm thấp cất lên lần nữa, lần này rõ ràng hơn.

"Các ngươi đến rồi."

Từng chữ thốt ra nhẹ như hơi gió thoảng, nhưng lại len lỏi vào từng kẽ hở trong không khí, khiến mọi thứ trở nên nặng nề hơn. Một sự bình thản tuyệt đối, không mang theo đe dọa, cũng không có ý chào đón.

Reinhardt vẫn giữ nguyên tư thế, ánh mắt không hề dao động. Cassius nới lỏng bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm, nhưng từng khớp ngón tay lại căng cứng hơn trước. Selene bất động, ánh mắt tím nhạt dán chặt vào bóng dáng trên ngai vàng. Những sợi mana xung quanh cô rung nhẹ, phản ứng với một luồng năng lượng vô hình đang len lỏi trong không khí.

Bóng người đó hơi nghiêng đầu, như thể đang quan sát họ kỹ hơn. Một hơi thở nhàn nhạt lan ra trong khoảng không trầm mặc, rồi giọng nói đó lại cất lên, lần này chậm rãi hơn, từng từ mang theo một trọng lượng kỳ lạ.

"Vậy… ai trong số các ngươi sẽ phản bội trước?"

Không ai đáp lại lời hắn, nhưng sự im lặng bao trùm mang một sắc thái khác.

Từng luồng hơi thở trở nên nặng nề hơn, không phải vì mệt mỏi mà bởi thứ áp lực đang len lỏi giữa những kẽ hở vô hình. Không có gió, nhưng không khí đang chuyển động theo một cách kỳ lạ.

Selene khẽ nâng tay, những sợi mana vô hình đan cài vào không gian xung quanh. Cô không hề niệm chú, cũng không tạo ra bất kỳ động tác nào, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể cô thể hiện rõ. Dưới chân cô, những tia sáng ma thuật mờ ảo bám vào mặt đất, trượt dài thành những đường nét phức tạp trước khi dần phai đi như thể bị chính nơi này hút cạn.

Leon dịch chuyển ánh mắt, lướt qua từng người một. Cassius đứng hơi chếch về phía sau, tay vẫn đặt trên chuôi kiếm, nhưng vị trí của hắn đã thay đổi so với lúc bước vào. Reinhardt vẫn ở nguyên vị trí, nhưng đôi mắt sắc bén của hắn đã không còn đặt trọn vẹn vào kẻ ngồi trên ngai vàng. Gideon không động đậy, nhưng đôi vai rộng của hắn căng cứng hơn thường lệ, như thể đang dồn lực vào cánh tay nhưng vẫn chưa quyết định hành động.

Bóng đen trên ngai vàng không di chuyển nữa. Hắn chỉ ngồi đó, đôi mắt ẩn trong màn u tối, nhưng cảm giác về sự hiện diện của hắn lại trở nên áp đảo hơn.

Cánh cửa phía sau bọn họ vẫn còn mở, nhưng không một ai quay đầu lại.

Leon không cần nhìn cũng biết rằng con đường duy nhất dẫn họ đến đây đã bị bao phủ bởi cùng một loại áp lực đang ngấm vào không gian này. Nếu có một lối thoát, thì nó không nằm ở phía sau.

Reinhardt khẽ nghiêng đầu, động tác gần như không thể nhận ra. Cassius rời tay khỏi chuôi kiếm một nhịp, rồi lại siết chặt hơn. Selene lùi một bước, vừa đủ để tạo ra khoảng trống, nhưng vẫn giữ nguyên thế sẵn sàng.

Sự im lặng kéo dài như một lớp sương mỏng, bám chặt vào từng thớ không khí. Không ai lên tiếng, nhưng bầu không khí đã sớm méo mó đến mức không còn giữ được hình dạng ban đầu. Một thứ gì đó vô hình, tinh vi và lạnh lẽo, đang lặng lẽ giăng ra giữa những người từng được gọi là đồng đội.

Cassius dịch chuyển vị trí. Một động tác nhỏ, gần như không đáng chú ý, nhưng đủ để phá vỡ thế cân bằng mong manh. Lưỡi kiếm của hắn rung nhẹ dưới ánh sáng đỏ từ những ký tự ma thuật, hơi nghiêng đi một góc rất khẽ, vừa đủ để đặt vào thế thuận lợi nhất nếu cần vung lên.

Selene dừng lại. Những sợi mana vô hình chảy dọc theo đầu ngón tay cô chợt tắt lịm. Không phải vì cô bị cắt đứt dòng chảy phép thuật, mà vì cô đã không còn cần phải duy trì nó nữa.

Leon nhìn thấy tất cả.

Ánh mắt hắn lướt qua từng người, chầm chậm như đang đọc từng dòng chữ khắc trên phiến đá cũ kỹ. Không có sự kinh ngạc, không có hoảng hốt. Mọi thứ quá tinh vi, quá tĩnh lặng, nhưng lại không thể nào tự nhiên được.

Hắn chớp mắt.

Khoảnh khắc đó, Cassius vung kiếm.

Đường kiếm không mang theo sát khí bùng phát, không có sự nóng vội của kẻ lao vào chiến trận. Nó lạnh lẽo, chắc chắn và chính xác—một đòn tấn công không hề chừa lại đường lui.

Lưỡi thép sáng lên trong khoảnh khắc.

Leon nghiêng người, phần thân trên hạ thấp theo phản xạ. Đường kiếm lướt qua sát bên mang tai, cắt đứt một vài sợi tóc. Hắn xoay cổ tay, thanh kiếm trong tay bật ra khỏi vỏ, phản chiếu lại ánh sáng đỏ rực từ mặt đất.

Tiếng kim loại va chạm vang lên.

Reinhardt bước lên một nhịp.

Gideon hạ thấp trọng tâm, bàn tay khẽ nắm lấy cán rìu.

Selene không cử động.

Tiếng kim loại rền vang như tiếng chuông báo tử, âm thanh lạnh lẽo dội vào từng thớ thịt. Ánh kiếm lóe lên, xé rách lớp không khí đặc quánh, để lại những vệt sáng đỏ sẫm hắt lên nền đá đen.

Cassius dồn lực xuống cánh tay, lưỡi kiếm ép mạnh hơn. Trọng lượng của đòn tấn công truyền xuống từng khớp ngón tay, vững chắc và không có dấu hiệu dao động. Hắn không cần dùng đến toàn bộ sức lực—chỉ cần duy trì áp lực liên tục, chờ thời điểm thích hợp để dứt điểm.

Leon nghiến chặt răng, cổ tay xoay nhẹ, đường gân dưới lớp da nổi lên khi hắn dồn sức vào cánh tay. Lưỡi kiếm của hắn trượt theo rãnh của thanh kiếm đối thủ, đánh lệch hướng đi của nó chỉ trong gang tấc. Một khoảng trống vừa mở ra.

Gideon lao đến.

Không có bất kỳ tín hiệu nào trước đó. Không một tiếng động thừa thãi. Chỉ trong nháy mắt, chiến rìu đã vung lên từ phía sau, cuộn theo áp lực khổng lồ.

Leon lách người, lưỡi rìu sượt qua sát bên hông, chém thẳng xuống mặt đất. Một tiếng rầm vang lên, nền đá rạn nứt, những mảnh vụn bắn tung tóe.

Mùi bụi đá hòa lẫn với thứ gì đó ngai ngái, tanh nồng.

Hắn chưa kịp phản ứng, Reinhardt đã lao đến.

Không còn là dáng vẻ của một đồng đội mà hắn từng tin tưởng. Đường kiếm của hắn chính xác đến mức tuyệt đối, sắc bén đến mức từng nhát chém như muốn xé rách không gian.

Leon chặn lại. Hai lưỡi thép siết vào nhau, tạo ra những vệt lửa đỏ rực. Cánh tay Reinhardt không hề run rẩy, hơi thở của hắn vẫn đều đặn như thể đây chỉ là một bài luyện tập quen thuộc.

Selene đứng cách đó không xa, bàn tay vẫn buông thõng trên trượng phép. Đôi mắt tím nhạt không có lấy một tia dao động.

Cassius đột ngột rút kiếm về, bước chân hắn xoay chuyển một cách trơn tru, vòng ra phía sau Leon.

Bẫy đã hoàn toàn khép lại.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Không phải vì sát khí, mà vì một sự thật đã trở nên quá rõ ràng.

Họ không cần trao đổi ánh mắt, không cần ra hiệu. Mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.

Hắn chưa bao giờ có cơ hội rời khỏi nơi này ngay từ đầu.

Hơi thở phả ra lạnh lẽo như sương. Lưỡi kiếm còn đang ghì chặt vào nhau, nhưng cảm giác trên tay Leon dần thay đổi. Cơ bắp hắn không yếu đi, cũng không mất sức—nhưng lực chặn lại của Reinhardt lại dần biến mất.

Không phải vì hắn dao động.

Mà vì hắn chưa bao giờ dốc hết sức.

Một cảm giác lạnh buốt len vào từng thớ cơ. Không phải từ lưỡi kiếm. Không phải từ không khí.

Mà từ phía sau.

Leon nghiêng đầu, nhưng quá muộn.

Lưỡi dao găm của Cassius cắm ngập vào lưng hắn.

Một cú đâm dứt khoát, không hề chệch hướng.

Cảm giác đầu tiên không phải là đau. Mà là thứ gì đó buốt nhói, xuyên thẳng vào tận trong xương.

Hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.

Hắn quay đầu, tầm nhìn trở nên méo mó. Cassius vẫn đứng ngay đó, ánh mắt xám nhạt không hề dao động, bàn tay vẫn giữ chặt chuôi dao như thể đã quen với hành động này từ rất lâu.

Không một lời giải thích.

Không một tia do dự.

Cassius xoay cổ tay, lưỡi dao trong vết thương cũng theo đó vặn sâu hơn.

Leon không kịp suy nghĩ. Hắn giật mạnh người về phía trước, lưỡi dao trượt ra khỏi da thịt, máu bắn thành vệt dài trên nền đá. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn thoát ra, một mũi kiếm khác đã lao đến.

Reinhardt không cho hắn cơ hội phản kích.

Đường kiếm chém chéo từ dưới lên, vẽ một vệt sáng chết chóc trong không gian.

Leon nghiêng người, nhưng quá muộn.

Lưỡi thép rạch một đường từ xương sườn đến bả vai.

Da thịt bị cắt toạc.

Cơn đau cuối cùng cũng ập đến.

Tất cả bọn họ đã ra tay mà không hề do dự.

Bụng hắn thắt lại, nhưng bàn tay vẫn còn cầm chặt kiếm. Bản năng chiến đấu trỗi dậy trong cơn đau nhức nhối, nhưng hắn biết—đây không phải một trận chiến.

Không có lối thoát.

Không có đồng minh.

Chỉ có hắn, đứng giữa những kẻ từng cùng nhau tuyên thệ dưới một lá cờ.

Gideon nắm chặt rìu, bàn tay nổi gân xanh. Selene vẫn đứng yên, ánh mắt không một chút gợn sóng. Cassius lùi lại một bước, giũ nhẹ máu trên lưỡi dao như thể vừa hoàn thành một nghi lễ quen thuộc.

Reinhardt nâng kiếm lần nữa.

Không còn gì để che giấu.

Bọn họ chưa từng coi hắn là một phần trong kế hoạch của mình.

Máu loang thành vệt dài trên nền đá lạnh.

Leon chống một tay xuống sàn, hơi thở đứt quãng. Hắn không còn cảm nhận được hơi nóng của máu mình nữa. Lưỡi dao của Cassius đã rút ra từ lâu, nhưng vết thương trên lưng vẫn nhói buốt, từng cơn tê dại lan ra khắp sống lưng.

Cassius đứng ngay bên cạnh, ánh mắt không một gợn sóng. Lưỡi dao găm trên tay hắn nhỏ xuống một giọt máu cuối cùng, rồi lặng lẽ chìm vào bóng tối.

Reinhardt nâng kiếm.

Một động tác quen thuộc, thuần thục như hàng nghìn lần trước đây. Không có sát khí, cũng không hề nặng nề. Tựa như một nhát chém đơn giản, một nhiệm vụ cần hoàn thành.

Leon nhìn lên.

Không cần lên tiếng. Không cần hỏi lý do.

Ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi—và rồi thanh kiếm hạ xuống.

Cổ hắn bị ép chặt xuống nền đá.

Gideon bước lên, bàn tay siết chặt cán rìu. Không có thêm động tác thừa thãi nào. Một đường chém duy nhất, thẳng vào đường cổ.

Lưỡi rìu cắm xuống, dứt khoát.

Sàn đá run lên dưới sức nặng của nhát chém. Máu phun trào, nhuộm đỏ từng rãnh hoa văn cổ ngữ.

Bóng tối phủ kín tầm nhìn.

Chỉ còn lại âm thanh của xiềng xích vang vọng. Một lực mạnh túm lấy thi thể, kéo lê nó đi mà không một chút do dự.

Khoảng không dưới chân mở rộng.

Leon rơi xuống.

Không ánh sáng. Không điểm dừng.

Chỉ còn Tartarus há miệng đón lấy hắn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận