Xin chào các độc giả, chúng ta sẽ bắt đầu câu chuyện với một cậu bé thoạt nhìn chỉ là một học sinh trung học bình thường, một thiếu niên chẳng có gì nổi bật.
Khoác trên mình bộ đồng phục trung học cổ dựng màu đen, cậu lặng lẽ ngồi trong lớp học, do dáng người hơi thấp, cậu như chìm giữa những nam nữ sinh khác với chung một kiểu đồng phục. Không ai quan tâm, không ai để ý, dẫu vậy, tiết học toán vẫn tiếp tục.
Cậu không có đặc điểm gì đáng chú ý. Từ kiểu tóc, đồng phục, dụng cụ học tập trên bàn, đến chiếc cặp treo bên hông bàn — tất cả đều không thể hiện bất kỳ cá tính nào. Cậu cũng không đeo món trang sức nào hết. Nhưng nếu quan sát kỹ, bạn sẽ nhận ra một điểm kỳ lạ duy nhất ở cậu. Đó là móng tay ngón áp út bên trái của cậu được mài nhọn như mũi kiếm.
Cậu sẽ nghiêm túc học hết tiết và trò chuyện vài câu với bạn cùng lớp, rồi lại tiếp tục vào tiết học tiếp theo.
Cậu rất chăm chỉ. (Và khi chúng ta nói về chăm chỉ ở đây thì không phải về việc học, mà là về những hình vẽ nguệch ngoạc trong cuốn tập học của cậu. Nhưng bạn biết không? Kỳ lạ thay, những bức vẽ ấy lại cực kỳ đẹp đấy).
Thái độ của cậu cực kỳ nghiêm túc đến mức có phần máy móc và có phần trống rỗng. Cứ thế, một ngày học tập trôi qua trong sự đều đặn và nhạt nhòa.
Vào lúc tan trường.
Cậu vì không có bạn thân trong trường hay tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, nên vừa hết giờ là cậu lập tức về nhà. Cậu thuộc kiểu học sinh không nổi loạn, nhưng cậu đồng thời cũng chẳng cảm thấy cuộc sống học đường có giá trị gì.
Trên đường về, cậu ấy sẽ không ghé qua bất cứ đâu mà chỉ thẳng về nhà.
Cậu không hứng thú với trường học, mà ở ngoài trường cũng chẳng có gì làm cậu thấy thú vị.
Ngày qua ngày, cậu đi học, về nhà, ngủ qua đêm --- sáng dậy lại đến trường, nghiêm túc học hành rồi lại về nhà.
Hơn một năm trung học của cậu đã trôi qua như thế, cậu không khác gì một cỗ máy chạy theo đường ray mà lặp đi lặp lại những chu trình đơn điệu và vô vị mãi.
Hôm nay cũng vậy. Cậu tiếp tục đi về nhà sau khi tan học, mắt cậu vẫn không dừng lại trên bất cứ thứ gì xung quanh. Như thể đã chán ngấy thế giới này từ lâu, câu không hề biểu hiện chút hứng thú nào đối với thế giới này.
Nhưng vào hôm nay, đã có một khoảnh khắc mà cậu dừng bước.
Đó là vào đúng một lần. Khi Kei đi ngang qua cổng trường tiểu học cũ trong khu dân cư, cậu dừng lại và chăm chú nhìn vào cánh cổng từ bên đường.
"…"
Rồi, cậu từ từ đặt cặp xuống chân.
Cậu giơ hai tay lên—
Và để ngón trỏ và ngón cái của mình tạo thành một khung vuông,
Rồi cậu đặt hình ảnh cánh cổng trường tiểu học vào trong khung ấy.
Động tác của cậu y hệt như động tác căn chỉnh khung hình của một nhiếp ảnh gia, hoặc có lẽ là một họa sĩ.
Sau một hồi lâu quan sát cánh cổng, khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của Kei bỗng lóe lên một cảm xúc mãnh liệt.
"..."
Sau khi cậu buông hai tay xuống. Biểu cảm của cậu ngay lập tức trở về như cũ; phẳng lặng, không chút gợn sóng. Sau đó, cậu rời mắt khỏi cổng trường và nhặt chiếc cặp dưới chân, cậu quay lưng bước đi mà không ngoảnh lại.
Một ngày lại sắp kết thúc. Hôm qua cũng trôi qua như thế, hôm kia cũng vậy, những ngày trước đó cũng vậy.
Hôm nay đáng lẽ cũng sẽ giống hệt như thế.
Tuy nhiên, có một điều gì đó khác biệt vào ngày hôm nay.
----------------------------
"Cho em xin hỏi..."
Lách cách—
Tiếng móc khóa kim loại trên chiếc cặp vang lên khe khẽ.
Sau tiếng móc khóa là một giọng nói cất lên và gọi cậu dừng lại.
Từ con hẻm gần đó, một cậu bé tiểu học bước ra.
Là một cậu bé khoảng độ tuổi lớp lớn. Ngoài chiếc cặp đeo sau lưng đã cũ kỹ, cậu còn xách theo một chiếc túi trông khá nặng với dụng cụ vẽ lộ ra từ miệng túi.
"Um, anh cũng... vẽ tranh à?"
Cậu bé nhìn chằm chằm vào thiếu niên vừa dừng bước và hỏi.
"Em cũng thấy... cái lúc nãy..."
Vừa nói, cậu vừa đặt túi xuống đất, giơ hai tay lên, tạo thành một khung vuông bằng ngón tay giống hệt động tác của thiếu niên khi nãy.
"…"
Thiếu niên vẫn không trả lời, ánh mắt cậu chỉ lặng lẽ dời ánh mắt về phía cậu bé.
Bị cặp mắt im lặng nhưng sắc bén ấy nhìn chằm chằm, cậu bé thấp hơn một chút có vẻ hơi chùn lại. Nhưng ngay sau đó, như lấy hết quyết tâm, cậu nắm chặt bàn tay trái, rồi lại mở ra và chìa tay mình về phía thiếu niên.
"Em nghe nói, những 'ủy viên' trước đây có thể giúp đỡ."
Rồi cậu bé hỏi.
"Người đó... chính là anh, đúng không?"
Y như thiếu niên, móng tay ngón áp út bên trái của cậu bé cũng được mài nhọn như mũi kiếm.
"…"
Dưới ánh mắt của cậu bé, thiếu niên chậm rãi quay người lại đối diện với cậu, rồi nhìn cậu với ánh mắt nghiêm túc.
Một lúc sau, thiếu niên mở miệng.
"Vậy ra… em chính là ủy viên hiện tại—"


0 Bình luận